'Vậy cuối cùng anh có chơi trò gì với mấy cô hoa khôi đó không?' Được rồi, boss cuối cùng cũng chịu trả lời cô, vậy tức là không tức giận nữa! Vậy đến lượt cô tám chuyện.
'...'
'Nghe nói hoa khôi ở những chỗ đó kỹ thuật tốt vô cùng, đàn ông không được cũng làm cho thành được, có phải là thật không? Anh không hề động tâm chút nào sao?'
Ở đâu mà nghe được nhiều như vậy? Sầm Chí Quyền lườm cô một cái, 'Em muốn anh đi tìm những cô gái khác?'
'Đương nhiên không phải.' Ý thức bảo vệ chủ quyền cô đương nhiên có, 'Em chỉ muốn biết mấy cô gái đó biết được những gì thôi mà.'
'Sau đó thì sao?'
'Sau đó hả? Học lại rồi dùng với anh.'
Tiểu yêu tinh này, nếu như thật sự muốn học những thứ đó, nói không chừng có ngày hắn thật sự bị cô làm cho xuống giường không nổi!
'Anh không thích sao?' Thấy hắn không trả lời, cô dè dặt hỏi.
'Thích muốn chết ấy chứ!' Còn thích nữa nhất định phải chết trong tay cô.
'Vậy giờ chúng ta đi đâu?' Quan tiểu thư rất hài lòng với câu trả lời này, vui vẻ liếc ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện xe đã dừng lại gần một bến tàu.
'Có mệt không?'
Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, 'Anh muốn đưa em ra biển chơi sao?'
'Không.' Người đàn ông đã dừng xe hắn, 'Đưa em đi Macao, thua rồi thì bán luôn.'
'Anh không nỡ đâu!' Quan tiểu thư hất cằm, đắc ý cực kỳ.
Hai người nắm tay nhau đi về phía chiếc du thuyền sớm đã neo bên bờ chờ sẵn, đèn hai bên đường soi bóng hai người kéo dài thật dài.
Quan tiểu thư vừa đi vừa nghiêng đầu sang, nghịch ngợm đạp lên chiếc bóng của hắn.
Trên gương mặt người đàn ông từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười nhàn nhạt nhưng bàn tay đang nắm bàn tay nhỏ kia chưa hề lơi lỏng một giây nào.
Có thể cùng một cô gái vô ưu vô lo như vậy vui vẻ sống hết một đời là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
'Quan tiểu thư, hai người có thể nhanh một chút được không?'
Truyền theo làn gió biển mát lạnh là một giọng nói quen thuộc.
Quan Mẫn Mẫn nhìn về phía phát ra âm thanh, người đang đứng ở đầu thuyền hai tay làm thành hình chiếc loa đang hét về phía họ không phải là con trai của cô thì là ai?
Không phải nói không muốn ra ngoài sao?
'Con trai đợi lâu rồi, đi nhanh một chút.' Sầm Chí Quyền nãy giờ vẫn luôn bước chậm, phối hợp theo bước chân cô, bằng không đoạn đường ngắn như vậy cần gì phải đi lâu đến thế!
Chưa nói hết câu thì cô nàng đã kéo tay hắn lại, 'Anh cõng em qua có được không?'
Sầm Chí Quyền hết lời để nói nhìn cô.
'Rốt cuộc có cõng hay không đây?' Quan tiểu thư chớp đôi mắt to nhìn hắn.
Hai người còn đang nhìn nhau thì Sầm Cảnh Duệ đã mất hết kiên nhẫn, 'Ba mẹ rốt cuộc có muốn lên thuyền không? Bằng không con đi một mình!'
Thật chịu không nổi với cặp đôi này!
Hai tiếng trước đại boss gửi tin nhắn cho cậu, hỏi có muốn cùng đi Macao chơi không? Cậu sớm đã muốn đến sòng bạc của Song chơi, đương nhiên là muốn đi cho nên vệ sĩ mới đưa cậu lên thuyền, không ngờ đợi hơn nửa giờ mới thấy hai người chậm rì rì tới nơi, nhìn thấy mà phiền.
Tự dưng có thêm một đứa "con gái" tùy hứng như vậy, đại boss quả nhiên có chút đau đầu.
Hắn có thể không cõng sao?
Thế là, khom lưng xuống để cô nàng trực tiếp nhảy lên, động tác linh hoạt cực kỳ! Cũng may hôm nay ra cửa đã chọn một chiếc váy kiểu dạo phố, bằng không làm sao có thể nhảy thoải mái như vậy!
'Em có nặng không?' Quan tiểu thư đắc ý nằm trên lưng người đàn ông cười hỏi.
Trả lời cô là một phát vỗ không mạnh không nhẹ lên mông, 'Đợi tối xem trừng trị em thế nào.'
'Ai sợ ai chứ?' Quan tiểu thư không biết chết sống đáp, hai tay lại bắt đầu không an phận trực tiếp thăm dò từ cổ áo của Sầm tiên sinh.
'Quan Mẫn Mẫn...' Người đàn ông thấp giọng cảnh cáo.
'Ờ.' Một chút ý hối cải cũng không có.
'Lấy tay ra!'
'Sờ một chút cũng đâu mất miếng thịt nào.' Có chút không cam lòng rút tay ra, 'Đáng ghét!'
Cô gái này, thật sự phải quản giáo nhiều hơn!
Cơn đau đầu của Sầm tiên sinh lại nặng hơn mấy phần!
****
Macao là một bán đảo nằm cách Hồng Kông 63km, là một trong những trung tâm cờ bạc lớn nhất thế giới. Nền kinh tế của Macao chủ yếu phụ thuộc vào sòng bài, nếu như không có nguồn tài chính dồi dào từ những sòng bài, Macao sẽ không có cảnh tượng phồn vinh như bây giờ.
Lúc du thuyền neo vào bến tàu của Macao thì đã mười giờ rưỡi, nhưng cuộc sống về đêm lúc này mới bắt đầu. Xe đón khách VIP của sòng bài kiêm khách sạn King sớm đã chờ ở đấy sẵn.
Khách sạn King vốn được xem như khách sạn Grand Lisboa của Macao, hai năm gần đây thậm chí còn có xu thế vượt qua cả Grand Lisboa.
Người phụ trách trên danh nghĩa của khách sạn là một người đàn ông Đông phương nhưng người biết nội tình đều biết rõ, chủ nhân thực sự của nó là Tống Cẩn Hành, người đàn ông thích chơi với đủ loại vũ khí, chuyên gia về máy tính, người thường xuyên qua lại giữa những vùng nóng nhất về chiến tranh trên thế giới.
Khách sạn này là một vương quốc về đêm mà hắn đặc biệt gầy dựng nên, hầu hết trường hợp hắn sẽ không xuất hiện ở đây ngoại trừ khi quá rảnh rỗi hoặc có khách cực VIP mà đích thân cần phải tiếp đãi.
Lúc Sầm Chí Quyền gọi điện thoại cho hắn, hắn đang ở một đất nước nhỏ bé nào đó ở Trung Đông bàn về việc buôn bán vũ khí.
Nhưng lễ nghi chiêu đãi khách VIP thì tuyệt không thiếu một điều gì.
Chiếc xe sang trọng trực tiếp đưa họ đến cổng khách sạn, người phụ trách đã chờ sẵn ở đó từ lâu. Vừa vào cửa chính, phóng mắt nhìn quanh, dưới ánh đèn pha lê rực rỡ như ban ngày, các khách chơi bài đến từ đủ mọi quốc gia trên thế giới đang điên cuồng lao vào cuộc đỏ đen dưới đủ mọi hình thức.
Quan Mẫn Mẫn và tiểu Quan tiên sinh đối với chuyện đỏ đen này đã tò mò từ lâu, trực tiếp cự tuyệt lời mời đưa họ đến phòng dành cho khách VIP chơi của người hụ trách mà đi thẳng về góc náo nhiệt nhất của đại sảnh.
Sầm Chí Quyền quá hiểu tâm tính của hai mẹ con, dùng mắt ra hiệu cho hai vệ sĩ rồi cũng bước theo.
Sòng bài, bất kể bạn chơi xì dách, xì phé, chơi với máy, đổ xí ngầu hay roulette, cuối cùng người thắng vĩnh viễn không phải là bạn mà là sòng bài.
Cho nên, đống phỉnh mà hai mẹ con Quan Mẫn Mẫn đổi được rất nhanh đã bị thua sạch.
Đó cũng đương nhiên thôi, lần đầu tiên đến sòng bài, hoàn toàn là dựa vào cảm hứng, hoàn toàn không có kỹ xảo gì đáng nói, không thua mới là lạ, cộng thêm sự dung túng của Sầm tiên sinh, hai mẹ con rất nhanh đã thua hơn 100.000 đô Mỹ...
Cách phá của như vậy khiến hai vệ sĩ đi theo cũng không khỏi nhíu mày!
Trên tay chỉ còn đống phỉnh cuối cùng chừng 20.000 đô, Quan tiểu thư nhìn Sầm tiên sinh bằng ánh mắt đáng thương, 'Làm sao bây giờ? Sắp thua sạch rồi!'
Sầm tiên sinh vò đầu cô, an ủi, 'Không sao đâu, anh đã bảo người phụ trách đi đổi thêm 500.000 nữa.'
Khi người phụ trách mang số phỉnh đã được đổi sang, Sầm tiên sinh vốn định đưa hết cho cô thì bị tiểu Quan tiên sinh ngăn lại, 'Đưa phỉnh cho con, con phải thắng trở lại.'
Chơi qua một vòng, thua hết bấy nhiêu tiền, cậu nhóc đối với cách chơi của mỗi trò đã có chút nắm bắt cho nên, cậu có niềm tin có thể thắng lại số tiền đã thua.
'Ở đây có nhiều thần bài như vậy, đừng nói phét quá!' Quan tiểu thư đưa tay gõ lên đầu thằng bé.
Tiểu Quan tiên sinh bất mãn rũ tay cô ra, 'Quan tiểu thư, mẹ tưởng đầu óc ai cũng như mẹ sao?'
Ý là nói cô ngốc phải không?
Thật là, dám ở bên ngoài chê cô như vậy?!
Quan tiểu thư đang định nổi sùng thì Sầm Chí Quyền đã kéo cô vào lòng, nhìn cậu nhóc lòng tin mười phần kia, 'Con cảm thấy mình có bao nhiêu phần trăm nắm chắc?'
Cậu nhóc giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại, '10% là con chơi rồi. Chỉ cần có người đừng xen tay vào là được.'
Người xen tay vào mà cậu nói, đương nhiên là chỉ Quan tiểu thư.
Quan Mẫn Mẫn hết lời để nói nhưng thấy Sầm tiên sinh nhà mình đã buông tay cho thằng bé chơi cho đã, người đã thua đến 100.000 đô như cô còn có thể nói gì?
Nghĩ tới độ phá của của mình tuyệt đối không thua cô nàng phá của Sầm Tĩnh Di, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Quan tiểu thư vốn còn cực độ xem thường con trai, khi thấy sau khi cậu nhóc kéo máy được vài ván, phỉnh thu vào tay không ngừng thì không khỏi trợn mắt.
Không thể không nói tiểu Quan tiên sinh hôm nay cực kỳ đỏ, sau khi chuyển sang bàn xì phé, showhand vài ván liên tục, cuối cùng số tiền mà tối nay Quan tiểu thư thua sạch lại nhờ tay con trai lấy hết trở về.
Cả sòng bài bởi vì biểu hiện quá xuất sắc của cậu nhóc mà xôn xao cả lên, nếu không phải vì có giao tình với Tống Cẩn Hành, phía sòng bạc chắc sẽ cho rằng cậu nhóc là một cao thủ gian lận, đương nhiên, cho dù cậu thật sự gian lận, bọn họ cũng chẳng dám làm gì.
Người phụ trách sòng bài theo chân họ từ đầu đến cuối đã xem thật rõ ràng, nếu như nói chơi xì phé nhờ vào vận may thì vừa nãy lúc kéo máy, nếu không có khả năng tính toán siêu giỏi thì tuyệt không có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Quả nhiên không thể dựa vào tuổi tác mà phán đoán năng lực được!
Sầm Chí Quyền dẫn hai mẹ con đến đây thuần túy là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ, chuyện thắng thua đối với hắn mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa gì, càng không muốn để vợ con mình lộ diện quá nhiều trước công chúng. Vì vậy khi đám đông càng lúc càng vây quanh nhiều, hắn quả đoán kêu con ngừng lại, dưới sự hộ tống của người phụ trách và vệ sĩ, dùng thang máy chuyên dụng rời khỏi đại sảnh.