Cô gái này đúng là một ma nữ mang mặt nạ, ở trước mặt người khác thì luôn giữ một vẻ cao ngạo lạnh lùng như công chúa, ở trước mặt hắn thì lại là một ma nữ khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
'Hứa phó tổng, hình như là anh kéo tôi lên xe mà, anh xác định không phải chính mình muốn đùa sao?' Vì suy nghĩ cho an toàn của bản thân, Sầm Giai Di quyết định ngồi thẳng người lại, ánh mắt sáng rực đăm đắm nhìn hắn.
Thật không ngờ vị Hứa phó tổng ngày thường luôn vui vẻ tươi cười, ôn nhu hòa nhã với mọi người kia tại dễ bị khiêu khích đến như vậy. Thật sự rất thú vị!
Gần đây công việc tương đối bận, chơi đùa với anh ta một chút xem như thử giãn áp lực cũng tốt.
Nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi, lúc cô chơi đùa phải chú ý không để quá trớn mới được.
Sầm tiểu thư, người ta năm nay chỉ mới bốn mươi tuổi, là thời kỳ hoàng kim của một người đàn ông, hơn nữa thể lực cũng không tệ, vậy mà còn bị cô chê lớn tuổi, thật không phúc hậu chút nào!
'Địa chỉ ở đâu?'
Xe tiếp tục lăn bánh, đối với sự khiêu khích một cách cố ý của cô, hắn xem như không nghe thấy.
'Ờ...' Nhìn vẻ mặt nghiêm trang của người đàn ông, Sầm Giai Di lơ đễnh nói ra một địa chỉ.
Sau đó, Hứa Kinh Niên dùng tốc độ nhanh nhất mình từng lái xe trong đời để đến địa chỉ mà cô vừa nói nhưng khi đến nơi mới phát hiện đó chỉ là cổng sau của một công viên, một hàng cây cổ thụ che mất gần như một nửa ánh đèn đường khiến cho cả đoạn đường nhìn tối tăm hơn rất nhiều.
'Em chơi tôi sao?' Hứa Kinh Niên nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đã biết là ma nữ này sẽ không dễ dàng nói địa chỉ của mình cho hắn như vậy mà!
'Nhà tôi đúng là ở chỗ này nha! Đi xuyên qua công viên này đi vào một ngõ khác thì tới nơi rồi!' Sầm Giai Di che miệng khúc khích cười.
'Đi từ ngõ nào?' Hắn mở mắt, một tay đang định nắm cần gạt số thì một chân của Sầm Giai Di đã nhanh hơn nhấc lên, chặn tay hắn ở giữa không trung sau đó trực tiếp đặt lên đùi hắn...
'Dù sao anh trở về nhà cũng chỉ có một mình, tôi về nhà cũng một mình, chi bằng chúng ta cùng nhau ở đây cho hết đêm đi!'
'Sầm Giai Di!'
Hứa Kinh Niên quả thực bị động tác lớn mật của cô làm cho giật mình nhất là khi đôi chân đã cởi giày để lộ bàn chân trần nõn nà kia cứ thế gác lên đùi hắn, giấc mộng xuân bất tri bất giác lại lướt qua trong đầu, hô hấp càng trở nên khó khăn hơn...
'Đừng gọi lớn tiếng như vậy, tôi nghe được mà!'
Thấy bộ dạng ẩn nhẫn của hắn, không hiểu sao trong lòng Sầm Giai Di càng thêm vui vẻ, dứt khoát nghiêng người qua ngồi hẳn trên đùi hắn, hai tay càng thêm lớn mật vòng qua cổ hắn...
Người đẹp ở trong lòng, thật sự không làm Liễu Hạ Huệ được nha!
Hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào mặt cô, hai tay thả hai bên sườn vốn định đưa lên đẩy cô ra, không ngờ lại không tự chủ được mà siết chặt vòng eo thon nhỏ của cô, dùng sức nhấc cả người cô lên, để lưng cô tì vào vô lăng, 'Em có biết mình đang làm gì không?' Hắn quát khẽ.
'Đương nhiên là biết!' Đôi tay mềm mại không xương của cô gái siết càng chặt hơn, cúi mặt xuống, chủ động cắn lấy tai hắn, 'Hứa phó tổng, đêm xuân ngắn ngủi, đừng lãng phí nha!'
Đương nhiên, nếu là đàn ông ai cũng sẽ không lãng phí trước lời mời mọc như vậy!
Huống gì Hứa phó tổng không chỉ là đàn ông mà còn là một người đàn ông thông minh tuyệt không để bản thân chịu thiệt!
Cho nên, đêm xuân chắc chắn không bị lãng phí, chỉ khổ cho chiếc xe đang dừng ở bên đường mà thôi.
****
Ba giờ sáng, Hồng Kông
Quan Mẫn Mẫn ôm gối ngủ say sưa, trong mộng vẫn không quên mơ đến chuyện ăn kẹo mút.
Người đàn ông vượt bao gió sương tìm đến, vào phòng, mở đèn ở đầu giường, ngồi bên giường lặng lẽ ngắm gương mặt đang say trong giấc ngủ của cô gái, đưa tay định hung hăng véo một cái nhưng khi đầu ngón tay chạm đến làn da non mịn của cô, thế nào cũng không ra tay nổi.
Tiểu yêu nữ này, mới rời khỏi có hai ngày thôi đã khiến hắn trong lòng ngứa ngáy khó nhịn phải lập tức đuổi theo qua!
Tối qua tăng ca muộn như vậy chính là vì muốn xử lý cho xong những công sự khẩn để rồi vội vàng ra sân bay ngồi chuyến bay xuyên đêm qua đây, thấy cô ngủ say như vậy, cũng không đành lòng đánh thức cô, cởϊ qυầи áo rồi nhẹ nhàng lên giường, kéo cô nàng đang ngủ say nào đó vào lòng.
Quan Mẫn Mẫn đang trong giấc ngủ mơ màng cảm thấy bị kéo vào một vòng tay quan thuộc, còn tưởng mình đang nằm mơ, ngay cả mí mắt cũng không buồn hé ra, đưa tay chủ động vòng qua thắt lưng của người đàn ông, gương mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực hắn, thấp giọng thì thào, 'Chú, nhớ chú quá đi!'
Nghe giọng ngọt ngào nỉ non đó, lòng vị đại boss nào đó lập tức hóa thành vũng bùn, sự mệt mỏi và buồn ngủ cũng tiêu tán không ít, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới dùng giọng gần như không thể nghe thấy thì thầm, 'Anh cũng vậy!'
Nhớ cô muốn phát điên vậy mà cô mỗi ngày còn tìm đủ cách để dày vò không cho hắn ngủ ngon, thật sự rất đáng đánh đòn.
*****
Sáng hôm sau, Quan Mẫn Mẫn thức giấc, mắt còn chưa mở đã cảm nhận được một nguồn nhiệt ấm áp cùng hơi thở và khí tức quen thuộc, bàn tay nhỏ vô thức sờ soạng...
Là xúc cảm mà cô đã quá quen...
Bàn tay nhỏ tiếp tục sờ sờ, từ lồng ngực rắn rỏi một đường đi xuống vùng bụng không chút mỡ thừa mà cô yêu thích, lưu luyến ở đó một lúc lâu, đang định dời xuống chút nữa thì đã bị túm lại...
'Cô nàng hư hỏng!'
Ánh mắt mông lung mở ra, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang gần trong gang tấc, đôi môi anh đào cong lên, 'Chú, thật sự tới sao? Chú đến lúc mấy giờ?'
Không phải hắn nói sẽ đáp chuyến bay chiều nay đến sao? Không ngờ lại đến sớm cho cô một niềm vui bất ngờ lớn đến vậy!
'Ba giờ.'
Người đàn ông cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô.
'Nửa đêm nửa hôm chạy đến đây, chú à, một mình chú ngủ không được sao?' Cô nàng nào đó được tiện nghi còn khoe mẽ, khúc khích cười nói.
'Sợ em muốn ăn kẹo mút mà không có cho nên mới vội vàng qua đây!' Thấy cô cười vui vẻ như vậy, không cần nghĩ cũng biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Tiểu yêu tinh chỉ biết khiêu khích người ta này, lát nữa hắn nhất định phải để cô ăn cho đủ!
'Chú, người ta buổi sáng muốn uống sữa, không muốn ăn kẹo mút.'
'Ăn kẹo mút trước, uống sữa sau!'
Haizz boss, mới sáng sớm đùa bỡn kiểu này có ổn không đấy?
'Không thèm, em muốn dậy, đi Macao chơi.' Quan tiểu thư vừa cười vừa bò dậy, nhớ tới chuyện quan trọng muốn làm hôm nay.
Đáng tiếc đại boss người ta suốt đêm đi đến đây chắc chắn không phải vì muốn cùng cô đi Macao chơi.
Muốn chơi cũng không phải không được nhưng phải để hắn dập lửa trước đã.
Bàn tay to nhấc lên, túm người đang muốn chạy trốn khỏi hắn lại, kéo về áp ở dưới thân!
'Ừm...' Cô nũng nịu đấm vào lồng ngực tinh tráng kia, 'Người ta muốn đi Macao chơi thật mà!'
'Ăn kẹo mút trước, lát nữa anh đi với em.' Giọng người đàn ông đã khàn hơn mấy phần, đang lúc cô mở miệng định nói gì thì hắn đã nhanh hơn, dùng môi mình chặn lại hết những lời phản đối...
Còn để cô nói nữa, chuyện gì cũng không cần làm rồi!
Rất lâu sau đó, vị đại boss đã ăn uống no nê nào đó ôm người đã không còn hơi sức nào đó xuống lầu, thấy hai người, tiểu Quan tiên sinh đã ăn sáng xong cùng ông cố dẫn chó đi dạo trở về nhanh miệng nói, 'Ba, mẹ không có chân sao? Làm gì mà xuống lầu cũng cần người ôm?'
Quan tiểu thư bị con trai nói đến không có mặt mũi nào gặp người, vùi đầu trốn trong ngực hắn, cách một lớp áo sơ mi cắn một phát như trút giận.
Ai bảo hắn dày vò cô ác như vậy? Không phải nói lát nữa sẽ đi Macao chơi sao? Giờ cô ngay cả xuống lầu cũng không đi nổi, cô nói muốn ăn sáng ở trong phòng hắn lại nhất mực muốn ôm cô xuống. Giờ thì sao? Bị con trai lẫn ông nội thấy rồi, về sau còn mặt mũi gì nữa chứ?
Lão gia tử thấy cháu trai ôm cháu dâu xuống, vừa nhìn vẻ xấu hổ không dám gặp ai kia thì đã biết tại sao. Haizz, thật nhìn không nổi nữa rồi, cháu nội ông từ lúc nào thì trở thành kẻ tham sắc dục thế này rồi? Nửa đêm nửa hôm từ Singapore bay đến Hồng Kông chỉ để gặp bà xã?
'Sầm Chí Quyền, con tiết chế lại một chút có được không?' Lão gia tử bất mãn nói.
'Ông nội, chẳng lẽ ông không từng có tuổi trẻ?' Sầm Chí Quyền rất tôn trọng ông nội mình nhưng trước giờ chưa từng sợ ông.
Bởi vì tình cảm ông cháu tốt, có lúc nói chuyện không phân biệt nặng nhẹ cho lắm.
'Ông có trẻ tuổi hơn nữa cũng không như cháu!' Lão gia tử hừ lạnh một tiếng.
Cả đời ông đối với phụ nữ không nhiệt tình như mấy đứa con, đứa cháu ông, cũng chưa từng bao dưỡng bất cứ ai, sau khi vợ ông qua đời, tất cả tinh lực ông đều dồn vào công việc và bồi dưỡng thế hệ con cháu tiếp theo, lần phạm sai lầm duy nhất của ông có lẽ là...
Vừa mới nghĩ tới đây, dì Lâm vừa khéo từ phòng bếp bước ra, trên tay là một chén thức ăn cho chó, chắc là định ra vườn chơi với con Xù, lúc nghe ông nói câu đó, đôi mày khẽ nhướng lên, miệng cũng hơi nhếch lên, bởi vì có người khác ở đó nên cuối cùng không nói gì cả.
'Tiểu thiếu gia, chúng ta ra vườn hoa chơi đi.'
'Dạ, Xù, đi thôi!' Tiểu Quan tiên sinh mặc kệ ba mẹ mình, kéo con Xù ra vườn hoa.
Lão gia tử càng nhìn đứa cháu nội này càng thấy không thuận mắt, cuối cùng hừ một tiếng, cũng đi ra.