Nhưng bà có thể làm được gì đây? Có rất nhiều chuyện đều không phải do bà làm chủ.
Nếu không phải là người trong cuộc thì sẽ không hiểu được sự thống khổ của người đó.
Bà cũng chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện này với ai nhưng cũng vì con bé mà bà lại vô tình để lộ những cảm xúc thất thố của mình trước Quan Mẫn Mẫn.
Cho dù bà không nói rõ quan hệ giữa mình với Tĩnh Di nhưng qua nhiều chuyện, Quan Mẫn Mẫn đại khái đoán được chắc có nội tình gì đó, tuy rằng không biết nhiều nhưng có một điều cô dám khẳng định, quan hệ giữa dì Lâm và Tĩnh Di tuyệt đối không đơn giản.
Còn không đơn giản đến mức nào thì vì người trong cuộc không chịu nói nên cô chỉ có thể xem như không biết.
'Dì Lâm, Tĩnh Di sống bên đó rất tốt, đang đi học tiếng Pháp, bạn ấy nói có rất nhiều anh đẹp trai người Pháp đang theo đuổi, chỉ riêng xếp hàng mời bạn ấy đi ăn cơm cũng phải xếp hết mấy tuần, dì yên tâm đi.' Vì để chứng minh mình không nói dối, Quan Mẫn Mẫn lấy điện thoại ra tìm mấy bức ảnh mà Sầm Tĩnh Di gửi cho mình đưa cho dì Lâm xem.
Trong mỗi bức ảnh cô đều cười rất vui vẻ, mái tóc dài đã được cắt ngắn khiến cho cô thoạt nhìn càng thêm có sức sống, nhất là những tấm ảnh cô chụp chung với một người bạn mới quen có mái tóc màu đỏ khiến cô nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
'Thiếu phu nhân, cô có thể chuyển những tấm ảnh này sang điện thoại của tôi không?' Dì Lâm nhìn hoài không chán những bức ảnh, luyến tiếc dời mắt.
Dạ được. Quan Mẫn Mẫn thoải mái nhận lời, trong lòng lại thầm nói mấy câu xin lỗi với Tĩnh Di.
Dù sao cũng chỉ là mấy tấm ảnh thôi, an ủi người lớn tuổi một chút cũng không mất miếng thịt nào.
*****
Đến Hồng Kông ngày thứ hai, Quan Mẫn Mẫn cùng một đoàn người theo chân lão gia tử đến thăm hỏi một vị đại sư nổi tiếng đồng thời nhờ ông chọn giúp ngày lành.
Nơi vị đại sư đó ở cũng không khác nơi ở của những người dân thường mấy, xung quanh cây cối xanh mướt, cổng lớn được làm bằng gỗ liễu, dì Lâm bước lên vừa định gõ cửa thì cửa đã tự động mở ra lộ ra một gương mặt với nụ cười ngọt ngào, là một cô bé mới mười mấy tuổi, 'Ông nội nói có khách quý tới, bảo cháu phải lập tức ra đón.'
Cô bé vừa mở rộng cửa lớn vừa ngoảnh về phía một hành lang dài ở phía bên trái gọi lớn, 'Ông nội, khách đến rồi.' Sau đó lại nhìn sang đoàn người của Quan Mẫn Mẫn, 'Xin mời vào, ông nội đã chờ mọi người lâu lắm rồi!'
Phía dãy hành lang vắng lặng chợt vang lên một giọng nói sang sảng, 'Lão gia tử, các vị, xin lỗi, vừa nãy tôi đang tiếp một cuộc điện thoại, chậm trễ, chậm trễ!'
Quan Mẫn Mẫn chớp mắt mấy cái mới nhìn thấy ở phía đầu hành lang đó có một ông lão tóc đã bạc phơ mặc một chiếc áo kiểu cổ đang đi về phía bọn họ, vừa đi vừa cười nói.
Xem ra lão gia tử và ông lão này là người quen biết cũ, vừa gặp đã nói chuyện rất rôm rả.
'Đây là cháu nội tôi Chí Vũ, còn đây là hai đứa cháu dâu tương lai Mẫn Mẫn và Mộng Mộng...' Lão gia tử đích thân giới thiệu ba người với ông lão.
Vị đại sư hiền hòa bắt tay với từng người sau đó nhìn Sầm lão gia tử nói, 'Hai người cháu dâu này của ông có bàn tay rất xinh đẹp, mềm mại, ngón tay thon dài, theo tướng số học mà nói, người có bàn tay như vậy là quý tướng, số giầu sang, đa phúc đa thọ, chúc mừng, chúc mừng!'
Lão gia tử nghe vậy vui vẻ cười ha hả.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, qua câu chuyện mới biết thì ra vị đại sư này mấy chục năm trước đã từng sang Singapore giúp xem phong thủy cho một vài hạng mục bất động sản của Sầm thị, về sau tuổi tác đã cao nên gần như đã lui về ở ẩn, nếu như không phải người quen biết cũ thì hôm nay khó mà gặp được ông.
Bước vào trong nhà mới thấy đây là một căn nhà làm hoàn toàn bằng gỗ, tuy rằng có hơi cũ kỹ nhưng cực kỳ sạch sẽ. Phía bên trái của phòng khách là một dãy những kệ gỗ bên trên bày rất nhiều vật phẩm phong thủy, có cả những bức tượng La Hán điêu khắc với những vẻ mặt khác nhau, rùa chiêu tài làm bằng đồng bóng loáng, cóc ba chân, tỳ hưu các loại...
Đây đều là những vật phẩm phong thủy theo truyền thuyết có thể trừ tà, chiêu tài, mang lại may mắn, nhưng khi xếp đặt chúng cùng với nhau cộng với ánh sáng trong nhà hơi tối khiến cho cả căn nhà mang theo một vẻ gì đó rất thần bí khiến người ta có cảm giác rùng mình.
'Mẫn Mẫn, chị sợ không?' Nguyễn Mộng Mộng nắm chặt tay Quan Mẫn Mẫn trong giọng nói có chút khẩn trương.
'Sợ cái gì chứ?' Tuy rằng trong lòng cũng có chút rờn rợn nhưng còn chưa đến nỗi sợ.
'Có đại sư ở đây, hai người còn sợ cái gì?' Sầm Chí Vũ khó hiểu nhìn hai cô gái đang ngồi ghé sát vào nhau.
Lúc này, một tràng tiếng bước chân gấp gáp truyền lại, mấy giây sau một bóng người xuất hiện, là cô bé lúc nãy mở cửa cho mọi người, trên tay đang bê một khay đựng đầy dụng cụ pha trà.
Cô bé tiến vào, đặt khay lên kỷ trà sau đó bắt đầu đổ nước vào chiếc ấm đồng đun lên rồi bày những dụng cụ khác ra. Động tác của cô bé rất thuần thục, từ đun nước, làm ấm ấm trà bằng tử sa, rửa trà, rửa tách đến đảo trà, rót trà, thủ pháp nhanh nhẹn, chuẩn xác, khi mọi việc đã xong, cô bé đưa một tay ra, nhìn về phía mọi người, 'Xin mời dùng trà.'
Trong lúc những người trẻ thưởng thức trà thì hai ông lão đang nói chuyện rất rôm rả.
Cuộc trò chuyện kéo dài gần hai giờ mới kết thúc, vị đại sư đã lần nữa chọn ngày cho bọn họ, ngày đính hôn của Quan Mẫn Mẫn là vào khoảng một tháng sau còn của Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng thì sau đó hai tháng.
Trong vòng ba tháng mà phải chuẩn bị hai hôn sự, đối với những gia đình bình thường khác thì rất gấp, rất mệt nhưng đối với nhà họ Sầm thì chẳng qua chỉ là một câu ra lệnh thì muốn thứ gì cũng sẽ có người đưa đến trước mặt cho họ chọn, có mệt chăng chỉ là mệt người trong cuộc, dù sao cũng là chuyện lớn của đời mình.
Trước khi rời đi, vị đại sư còn đặc biệt nhắc nhở Quan Mẫn Mẫn rằng mấy ngày tới có thể gặp tai nạn đổ máu, bảo cô khi ra ngoài nhất định phải cẩn thận.
Mấy lời này nói ra khiến lão gia tử cũng sợ hãi, vội hỏi xem có cách nào né tránh hay không.
Vị đại sư chỉ vuốt râu cười, 'Người lành sẽ có trời phù hộ, không cần phải quá lo lắng.'
Bởi có lời nhắc nhở của đại sư, lúc Quan Mẫn Mẫn nói muốn đến miếu của Huỳnh Đại Tiên thắp nhang, lão gia tử lập tức phái bốn vệ sĩ đi theo cô.
Vì không để ông phải lo lắng nên cho dù ra đường như vậy rêu rao đến mấy cô cũng phải mang vệ sĩ theo.
Điều may mắn duy nhất chính là trong tòa miếu Huỳnh Đại Tiên hết sức đông đúc kia những vệ sĩ có thể giữ cho cô dù bị nhang khói làm cho không mở mắt ra nổi vẫn không bị người khác chen lấn.
Cô thắp hương, xếp hàng quỳ cầu xin mấy lá bùa bình an liền rồi mới rời đi dưới sự hộ tống của các vệ sĩ.
Suốt trên đường về, cô vừa ngắm cảnh vừa lấy điện thoại ra chụp lại.
Lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ, một bóng người quen thuộc chợt lọt vào tầm mắt cô khiến Quan Mẫn Mẫn ngây ngẩn cả người, nhìn, dụi mắt rồi lại nhìn tiếp, vẫn là người đó.
Cái tên đó cô đã quen mười mấy năm rồi, cho dù hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Tề đại thiếu gia phong lưu thành quen kia sao lại đến Hồng Kông? Đến từ bao giờ?
Mà chỗ hắn đứng bây giờ là trước cửa một cửa hàng chuyên doanh hàng hiệu, hai tay đút vào túi quần, bộ dáng nhàn nhã, rõ ràng là đang đợi người.
Mà cửa hàng kia là chuyên kinh doanh nội y của phụ nữ, chẳng lẽ tên kia đang đợi bạn gái? Suy nghĩ này lướt qua đầu khiến cho Quan Mẫn Mẫn vừa hưng phấn vừa tò mò. Cái tên đào hoa này từ năm mười lăm tuổi bắt đầu quen bạn gái đến giờ, bên cạnh chưa từng thiếu các bóng hồng nhưng chẳng mấy ai được dài lâu. Có lẽ khoảng thời gian hắn quen cô chính là đoạn tình cảm lâu nhất và thuần khiết nhất của hắn.
Lúc đó tuy rằng hai người cũng không giống một cặp đang yêu nhau cho lắm nhưng hắn rất an phận, không hề có chuyện hai chân đạp hai thuyền.
Sầm Chí Tề đối với cô thực sự không tệ!
Mấy năm gần đây hắn càng lúc càng nổi tiếng trong ngành của mình, phụ nữ chủ động tìm đến cửa không biết bao nhiêu mà kể nhưng cũng chưa từng thấy hắn nghiêm túc kết giao với bất cứ ai chứ đừng nói người không hề có tính kiên nhẫn như Tề thiếu gia lại chịu cùng một cô gái đi mua vật phẩm của phụ nữ.
Chẳng lẽ gặp được tình yêu thật sự rồi sao? Ha ha ha, không ngờ Tề thiếu gia cũng có ngày này.
Đang lúc dán mắt vào cửa hàng kia muốn nhìn xem cô gái kia rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho Sầm Chí Tề kiên nhẫn đợi mình đến vậy thì đèn chuyển sang xanh, xe bắt đầu lăn bánh, ngay khoảnh khắc đó, cửa kiếng của cửa hàng chuyên doanh đó bị đẩy ra, một cô gái trẻ trong chiếc váy ngắn màu xanh lục bước ra, bóng dáng đó đối với Quan Mẫn Mẫn mà nói thật sự quá quen thuộc...
Đó chính là...
Không phải là chị ba cô Quan Viện Viện sao?