Sầm Tĩnh Di ở lì trong căn biệt thự nhỏ của Quan Mẫn Mẫn suốt một tuần lễ, ngoại trừ ăn và ngủ ra, thời gian còn lại là chơi điện tử với Quan Cảnh Duệ.
Dù sao chỉ cần cô không khóc nữa, không nhắc tới người kia nữa là được rồi.
Quan Mẫn Mẫn chưa từng yêu đương, không biết người thất tình thì nên làm thế nào để vượt qua nhưng cô có thể cảm nhận được sự khổ sở, dù sao cô cũng đã từng bị người ta bỏ rơi, hơn nữa bỏ rơi một cách rất mất mặt.
Nhưng chuyện của cô cũng không thể đem so với chuyện của Tĩnh Di bởi mức độ thương tổn còn kém xa lắm, dù sao cô cũng không yêu Sầm Chí Tề còn đằng này...
Lão gia tử và dì Lâm ngày nào cũng đến thăm cô, lão gia tử cũng không mắng không trách gì, chỉ là theo thói quen lầu bầu vài câu không dễ nghe, khó được lần này Sầm Tĩnh Di rất im lặng nghe ông nói, mặc ông nói sao cũng không cãi lại.
Ngược lại dì Lâm lo cho cô cực kỳ nhưng rõ ràng Sầm Tĩnh Di lại không muốn nói chuyện gì với bà, mà bà cũng không dám nói gì nhiều nhưng ngày nào cũng đích thân xuống bếp chuẩn bị cho cô những món mà cô thức ăn.
Một tuần lễ trôi qua, tinh thần của Sầm Tĩnh Di cũng hồi phục lại, bắt đầu tính toán đến tương lai của mình.
Cô quyết định ra đến Pháp để học thiết kế thời trang, người nhà ai cũng ủng hộ, đại Boss nhờ bạn của mình bên đó giúp đỡ, còn liên hệ với trường học, giúp cô chọn giáo viên nổi tiếng nhất.
Điều khiến Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên nhất chính là trước khi đi, lão gia tử ném cho Sầm Tĩnh Di một tấm thẻ, nghiêm khắc nói, 'Không học thành tài thì không được phép về, đừng làm mất mặt nhà họ Sầm.'
Sầm Tĩnh Di lần này không ngốc nghếch đến độ ném trả tấm thẻ lại, chỉ hếch chiếc cằm thanh tú, 'Con trước giờ chưa từng làm mất mặt nhà họ Sầm.'
Cô không trộm cũng không cướp, bằng chính năng lực của mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, tuy rằng thỉnh thoảng có vòi vĩnh những anh chị em khác đôi chút, bắt họ mời ăn cơm, mua túi xách, mua trang sức này nọ nhưng cũng không đến nỗi làm mất mặt bất kỳ ai, dù sao cũng là người một nhà, chút tiền còm đó họ thật sự không để vào mắt.
'Tốt nhất là hãy nhớ những lời con nói.' Lão gia tử kiêu ngạo xoay người rời đi, chỉ có dì Lâm vẫn lưu luyến nhìn theo bóng chiếc xe đã rời đi.
Quan Mẫn Mẫn đích thân tiễn cô ra sân bay, đến nơi rồi hai người không tránh khỏi lưu luyến thêm một lúc nữa.
Cô từ bé đã mong mỏi có được một người chị em gần gũi tâm sự, giúp đỡ lẫn nhau, dạo gần đây suốt ngày hai người cứ dính lấy nhau, tình cảm càng lúc càng thân thiết, giờ cô phải đến nước Pháp theo đuổi giấc mộng của mình, cô có chút không nỡ.
'Cô út, cô qua đó rồi đừng buồn nữa nha. Con nói cô biết, đàn ông Pháp vừa đẹp trai vừa lãng mạn, đảm bảo cô qua đó sẽ quên đường về luôn.' Tay ôm con Xù, tiểu Quan tiên sinh nghiêm trang nói.
Vốn đang có chút rầu rĩ nhưng khi nghe mấy lời kia của cậu nhóc, trên mặt Sầm Tĩnh Di thoáng lộ nụ cười, 'Con tưởng ai cũng giống như mẹ con sao, suốt ngày mơ đến trai đẹp.'
'Này này này, liên quan gì đến mình?' Quan Mẫn Mẫn nghe nhắc đến mình thì không phục kêu lên.
'Quan tiểu thư, chuyện mẹ mê trai đẹp còn ai không biết chứ?' Tiểu Quan tiên sinh bồi thêm một câu khiến cho Quan tiểu thư tức đến dậm chân, nếu như đây không phải là phi trường người đến người đi, chắc chắn đã có một hồi mẫu tử tương tàn rồi.
'Cho dù mẹ có mê trai đẹp, thì cũng chỉ mê đại Boss nhà mình, sao hả?'
Cho dù có mê thì cũng là mê một cách quang minh chính đại. Quan tiểu thư kiêu ngạo nghĩ.
'Vậy còn mớ truyện manga của mẹ thì sao?' Tiểu Quan tiên sinh sờ đầu con Xù hỏi.
'Đây là thức ăn tinh thần, con biết gì mà nói.' Nói những chuyện này với một đứa nhóc thật sự là khó mà thông được.
'Đúng là con không biết, con còn không biết vì sao trước đây trong phòng của mẹ có một cái kính viễn vọng nữa, để con nghĩ xem...'
'Quan Cảnh Duệ, không được nói bậy.' Mới nghe đến đây Quan tiểu thư đã lộ vẻ hoảng hốt, bối rối đưa tay bụm miệng cậu nhóc lại.
Haizz, cũng tại cô hết, lần trước khi còn ở căn hộ kia, một lần vì xem truyện manga quá mê mải mà để thằng bé chơi với cái kính viễn vọng đó thật lâu, sau đó nó còn hỏi cái kính đó để làm gì, theo phản xạ cô trả lời, 'Để xem trai đẹp bơi.'
Bằng vào trí thông minh của tiểu Quan tiên sinh chỉ cần suy nghĩ và liên tưởng một chút là có thể đoán ra được "xem trai đẹp bơi" mà mẹ cậu nói có nghĩa là gì. Thế là từ đó thỉnh thoảng cứ đem chuyện đó ra mà uy hiếp, trêu chọc cô.
Có cuộc chia ly nào mà không buồn, nhưng nhờ có hai mẹ con này mà bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút tuy rằng Sầm Tĩnh Di không quá hiểu tại sao cậu nhóc lại nhắc đến kính viễn vọng và vẻ bối rối của Quan tiểu Thư là thế nào nhưng có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
'Cháu cưng, lần sau có đến thăm cô nhớ mang theo một con Xù nhỏ làm quà nhé, như vậy cô sẽ không cô đơn nữa.' Sầm Tĩnh Di có chút không nỡ bẹo má cậu nhóc.
'Được ạ. Cậu nhóc gật đầu.' Tuy rằng có chút không nỡ nhưng nể tình cô út đang thất tình, đành chịu vậy.
'Nào, hôn tạm biệt một cái.' Sầm đại tiểu thư khom lưng ghé mặt vào định hôn lên má thằng bé một cái thì cậu nhóc đã nhanh nhẹn lách người tránh mất.
'Nhỏ mọn thật, hôn một cái cũng không cho.' Sầm đại tiểu thư bĩu môi.
'Cô út, nụ hôn đầu tiên của con phải dành cho bà xã.' Cậu nhóc nói nghiêm túc.
'Ôi trời, còn nụ hôn đầu tiên nữa! Nụ hôn đầu tiên của con đã bị Quan tiểu thư cướp mất không biết bao nhiêu lần rồi.' Sầm Tĩnh Di không khách khí nói.
'Mẹ, mẹ lén lút hôn môi con lúc nào vậy?' Cậu nhóc quay sang chất vấn mẹ mình.
Từ lúc cậu có trí nhớ đến giờ, mẹ chưa từng không lên môi cậu, chẳng lẽ lại "đánh lén" lúc cậu đang ngủ sao?
'Được rồi được rồi, tới giờ rồi mau đi đăng ký đi.' Quan tiểu thư chủ động bỏ qua câu hỏi, đưa tay đẩy Sầm Tĩnh Di, cứ để thằng nhóc này hỏi mãi, phiền chết được.
*****
Trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của ba, bảo cô đến công ty một chuyến nhưng cậu nhóc nói thế nào cũng không chịu đi Quan thị mà đòi đến Sầm thị chơi với ba mình. Hết cách, cô chỉ đành bảo tài xế chở mình đến Quan thị trước, trước khi xuống xe cô còn gửi một tin nhắn báo với Sầm Chí Quyền rằng con trai sẽ đến công ty tìm hắn.
Từ khi rời khỏi Quan thị kiến thiết đến giờ cô chưa từng quay lại lần nào, giờ đây khi đạp chân trên những bậc thềm dẫn lên đại sảnh, cô chợt có cảm giác như một giấc mộng.
Nói thế nào cô cũng đã từng là quyền tổng tài, một nhân vật quan trọng của công ty! Sau này nếu như có đi xin việc làm, đây cũng coi như là một "kinh nghiệm làm việc", mặc dù chắc chẳng công ty nào dám thuê cô làm tổng tài cả.
Trên đường đi gặp không ít người, ai cũng niềm nở chào hỏi cô.
Lúc bước vào văn phòng tổng tài đã thấy ba cô và hai người luật sư đang chờ sẵn.
'Ba...' Cô chào một tiếng, trong lòng thắc thỏm không biết có chuyện gì xảy ra mà sắc mặt ba có vẻ nặng nề, hơn nữa còn có hai người luật sư ở đó.
Quan Thiệu Hiên ra hiệu cho hai người luật sư lui xuống trước rồi bảo con gái ngồi xuống.
Quan Mẫn Mẫn ngồi xuống ghế, đưa ánh mắt tò mò nhìn tập văn kiện trên bàn.
A? Giấy chuyển nhượng cổ quyền?
Quan Thiệu Hiên thấy con gái nhìn tập văn kiện kia cũng không ngăn lại, dù sao ông cũng đang muốn để cho cô xem.
'Ba, công ty có chuyện gì sao?' Quan Mẫn Mẫn thu hồi tầm mắt. Gần đây Quan thị chắc không xảy ra chuyện gì lớn mới phải chứ? Chẳng lẽ còn có ai không có mắt vậy, không xem bây giờ Quan thị được ai chống lưng cho sao? Gây khó dễ cho Quan thị tức là không nể mặt Sầm thị, điều này tin rằng những người trong giới kinh doanh đều biết rất rõ. Cô bây giờ tốt xấu gì cũng là một nửa người nhà họ Sầm kia mà.
Quan Thiệu Hiên chỉ tay về phía tập văn kiện, 'Công ty gần đây đúng là đang có chút phiền phức.'
Quan Mẫn Mẫn nghe vậy thì kinh ngạc hỏi, 'Ba, xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có ai gây khó dễ cho công ty sao?'
'Chuyện này nói ra có chút phức tạp.' Quan Thiệu Hiên rũ mắt, 'Nhất thời ba cũng không biết phải nói với con làm sao cho rõ nữa.'
Không biết phải nói sao cho rõ, vậy gọi cô đến để làm gì? Không muốn nói thì đúng hơn.
Quan Mẫn Mẫn cẩn thận quan sát sắc mặt của ba mình nhưng lại không nhìn ra rốt cuộc ông có điều gì đang giấu mình.
'Mẫn Mẫn, số cổ phần mà trước đây ba chuyển cho con đứng tên, bây giờ tạm thời ba muốn thu hồi lại, đợi khi nào việc kinh doanh của công ty ổn định lại, ba sẽ trả lại cho con, chắc không có vấn đề gì chứ?'
Nghe ba mình nói vậy, Quan Mẫn Mẫn tuy rất kinh ngạc nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Thì ra ba chỉ muốn lấy lại số cổ phần kia mà thôi! Những thứ đó ngày xưa dưới tình huống cô không biết gì ép cô nhận lấy, bây giờ nếu ba muốn lấy lại cô cũng không có ý kiến gì.
Tuy rằng cô không biết ba nói công ty đang gặp là lại phiền phức gì nhưng nếu như ông đã không muốn nói, cô cũng không thể ép ông. Thế nên Quan Mẫn Mẫn cũng không hỏi nhiều, cầm bút lên ký tên.