Chương 143: Tình cảnh khó xử của Tần Khiết (3)
Một trong hai nữ chính là Quan tiểu thư ngược lại bị đẩy vào một góc, chỉ đành lắc đầu đi đến ngồi xuống bên cạnh Trình Chi Nam, người đã không còn sức chen vào đám đông mà bị dạt ra bên ngoài.
'Chị dâu, anh họ lớn chừng nào thì về?' Trình Chi Nam nhìn hai miếng thịt hơi bị cháy trên tay Quan Mẫn Mẫn thì có chút tiếc nuối, thật sự là lãng phí. Trình độ bếp núc của Quan tiểu thư mấy năm rồi sao chẳng có chút tiến triển gì vậy?
'Không biết nữa.' Quan Mẫn Mẫn không ngẩng đầu lên đáp, lúc hắn đi có nói đi khoảng một tuần cho nên cô cũng không biết cụ thể thời gian, 'Đưa giúp chị nước sốt bên kia.'
Thế là người trước giờ chỉ biết sai người khác bây giờ lại ngoan ngoãn phục vụ cho chị dâu, đương nhiên, vừa làm vừa trò chuyện cũng không ảnh hưởng gì.
'Em hỏi này chị dâu, lúc đó sao chị dám mang con của anh họ lớn trốn đi vậy?' Vấn đề này hắn tò mò thật lâu rồi.
Vấn đề này Quan Mẫn Mẫn không muốn trả lời chút nào, vì vậy cô trầm mặc không nói.
Nhưng sự trầm mặc của cô lại không thể đánh bại tinh thần tám chuyện của Trình nhiều chuyện, thật không dễ dàng gì mới bắt được cơ hội anh họ lớn không có ở đây, sao có thể không hỏi cho rõ ràng chứ?
'Tên tiểu tử Chí Tề giúp chị giấu mọi người bao nhiêu năm vậy, chắc không phải vì có suy nghĩ gì khác với chị đấy chứ?'
Người này mấy năm không gặp, miệng sao lại rộng thế này? Mở miệng ra là chẳng nói được điều gì hay. Hỏi toàn những chuyện vớ vẩn gì đâu vậy? Cố ý làm khó cô sao? Mặc kệ hắn.
Quan tiểu thư dùng sức lật miếng thịt trên tay, coi nó như Trình nhiều chuyện để nướng.
'Chị dâu, chị có biết bọn em đã từng hoài nghi thằng bé rốt cuộc là con của anh họ lớn hay là...'
'Ăn thử đi.'
Quan Mẫn Mẫn lên tiếng ngăn lại những câu hỏi vớ vẩn của hắn, đẩy xiên thịt đã được nướng xong tới trước mặt Trình Chi Nam.
Trình nhiều chuyện nhìn miếng thịt đen thui, lắc đầu, 'Em khát nước rồi, qua bên đó lấy nước uống.'
Ăn miếng thịt đó của chị dâu về tiêu chảy thì làm sao? 36 sáu kế, chạy là thượng sách.
Haizz, thật là, Quan Mẫn Mẫn thật là kín tiếng, một chút thông tin cũng không lộ cho hắn.
Trình Chi Nam đi rồi, lại một lượt người nhà họ Sầm qua, trong đó có một cô bé tám tuổi lọt vào mắt xanh của tiểu Quan tiên sinh, hai đứa nhỏ trốn khỏi đám đông ồn ào chạy tới bãi cỏ gần đó chơi.
Chẳng lẽ do cô bé này đặc biệt đáng yêu hay sao? Không phải, nguyên nhân chính là vì cô bé có dẫn theo một con chó dòng Yorkshire theo, trên đầu cô bé còn cột một chiếc nơ giống như con chó nhỏ của mình vậy, tiểu Quan tiên sinh vừa nhìn con chó vừa nhìn mái tóc của cô bé, cười đến không khép miệng lại được.
Một đám thanh niên nam nữ khó được rãnh rỗi tụ tập lại với nhau ăn uống vui đùa sau đó chia đội chơi đánh banh, cả vườn hoa tràn đầy tiếng cười vui vẻ.
Tiếng cười đó khiến cho hai người đến cuối cùng là Sầm Húc Sâm và Tần Khiết vừa mới xuống xe đã nghe thấy.
Hai người đầu tiên vào biệt viện thăm hỏi lão gia tử, không ngờ dì Lâm nói lão thái gia đang nghỉ ngơi, bảo họ trước đến nhà chính gặp mặt những họ hàng thân hữu khác, ăn cơm tối xong rồi hãy qua thăm hỏi.
Lão gia tử thế này bày tỏ rõ thái độ không muốn gặp vị tân Sầm phu nhân này rồi.
Sầm Húc Sâm thì không sao cả, Tần Khiết trong lòng ủy khuất lại không có chỗ phát tiết, trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười gượng gạo.
Con dâu của hào môn không dễ làm, nhất là dưới tình huống không được trưởng bối công nhận, điểm này về sau cô từ từ sẽ nếm trải, nếu như chồng cô không đứng ở phía cô, vậy ngày tháng quả thực không biết làm sao qua.
Càng đừng nói với Sầm Húc Sâm đây đã là cuộc hôn nhân thứ hai, tuổi lại không còn trẻ, càng không phải người nắm quyền trong gia đình, cộng thêm người vợ đầu ngoại trừ tuổi tác và ngoại hình không bằng Tần Khiết nhưng những mặt còn lại Tần Khiết quả thực không đáng để nhắc tới, bị người ta lấy ra so sánh cũng là chuyện rất bình thường.
Điều Tần Khiết cảm thấy may mắn duy nhất là Sầm Húc Sâm không ở cùng Sầm lão gia tử, con trai con gái của ông cũng đều lớn cả rồi, cũng không cần một người mẹ kế như cô chăm sóc.
Ngày sau nếu như khéo nắm bắt cơ hội mang thai một đứa con, cô tin mình có thể có được chỗ đứng vững chắc trong cái nhà này.
Ở phòng khách của nhà chính gặp mặt với những thân thích khác của gia tộc, đối mặt với gương mặt tươi cười không mấy thành ý của họ, Tần Khiết lần nữa âm thầm hạ quyết tâm: Cô nhất định phải sinh một đứa con thuộc về mình.
Chính thức chào hỏi xong, những người đàn ông ngồi lại với nhau nói chuyện trên thương trường, chính trí, tình hình kinh tế thế giới, phụ nữ không có cơ hội xen vào vì vậy dời bước đến phòng sinh hoạt chung uống trà, đánh mạt chược kiêm tám chuyện.
Trong gia tộc cũng có không ít người tuổi tác tương dương với Tần Khiết nhưng bối phận không cao như cô, lại thêm lần đầu gặp mặt cho nên cũng không có gì để nói, nhưng cũng sẽ không ở trước mặt khiến cho cô khó xử, lúc đi uống trà chiều vẫn lịch sự gọi cô theo.
Những chuyện ngoài mặt như vậy đối với họ mà nói, là chuyện quá mức dễ dàng.
Chỉ có điều ngồi giữa bọn họ, Tần Khiết vẫn thấy không tự tại cực kỳ bởi vì đề tài mà họ nói cô căn bản là không thể dung nhập vào.
Chuyện mà họ nói với nhau phần lớn là những tin tức ngoài lề của những quý phụ phu nhân trong xã hội thượng lưu, những người đó cô lại không quen mấy người, cũng không dám tùy tiện nói thị phi về họ, chỉ sợ nếu như lỡ miệng chọc họa khiến người ta chán ghét mình thì không nên; nói về làm đẹp và spa thì cũng không dám có nhiều ý kiến, chỉ sợ nói lỡ lại khiến những vị trên 40 tuổi ở đây tự ái; nói về thời trang cô cũng không dám trèo cao, dù sao những vị phu nhân ở đây mỗi năm đi tham dự các tuần lễ thời trang nhiều hơn cô không biết bao nhiêu lần, đến cuối cùng, cô chỉ đành giữ nụ cười trên môi lẳng lặng ngồi đó nghe.
Mãi tới khi một trong số họ tốt bụng giúp cô giải vây, nói nhóm người trẻ tuổi đều đang chơi ở vườn hoa, hỏi cô nếu thích thì ra đó cũng tốt, miễn cho bị những đề tài của họ khiến cho nhàm chán đến chết thì cô mới thuận thế hạ đài, lúc đi ra ngoài, trong lòng cũng thoải mái không ít.
Nhà lớn họ Sầm chiếm diện tích rất lớn, cây cối vây quanh, vườn hoa cũng được thiết kế rất đẹp, phía trước là vườn hoa, phía sau là cây xanh, còn có sân bóng, hồ bơi, nếu như không phải có người làm dẫn đường, Tần Khiết nói không chừng phải mất nhiều công sức mới tìm được, cũng bởi vì vậy mà cô càng hạ quyết tâm, cho dù không thể làm một nửa chủ nhân của cái nhà này thì ít ra cũng phải có chỗ đứng vững chắc ở đây.
Tất cả những ẩn nhẫn và ủy khuất bây giờ chỉ là tạm thời, nhất định sẽ có ngày cô nhận được hồi báo.
Cho nên, bất kể phải chịu ủy khuất lớn đến mấy cô đều phải nhịn xuống.
Lúc đến sân sau, một đám người đang chơi bóng nước, một số thì ngồi nói chuyện với nhau, căn bản không ai nhìn thấy cô mà Quan Mẫn Mẫn cùng con trai và một đứa bé đang quây quần nướng đồ ăn.
Từ xa nhìn thấy Tần Khiết đi đến, động tác trên tay Quan Mẫn Mẫn khựng lại, không hiểu cô ta qua đây có ý gì? Không phải cô ta nên ở trong nhà chính cùng các bậc trưởng bối sao?
Thực ra Quan Mẫn Mẫn nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng trong tiềm thức cô nghĩ như vậy là vì không muốn có cơ hội tiếp xúc riêng với cô gái này bởi vì cô thực sự chưa nghĩ ra phải tiếp xúc với cô ta thế nào.
Vốn sau khi biết cô và vài người đàn ông có dây dưa tình cảm thì trong lòng đối với cô gái này đã không có bao nhiêu hảo cảm, mấy ngày trước còn gặp phải chuyện khó xử như vậy, cô muốn thích cũng khó nhưng bây giờ cô ta lại là trưởng bối của cô.
Nhưng bảo cô mở miệng gọi một tiếng "má nhỏ", cô thực sự làm không được. Vừa nghĩ tới cách xưng hô này, trong lòng như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu mà không ói ra được.
Còn đang suy nghĩ thì Tần Khiết đã đi đến trước mặt cô, trên mặt thoáng lộ nụ cười mỉm, chủ động nhìn Quan Mẫn Mẫn lên tiếng, 'Tôi có thể tham gia không?'
'Tùy cô.' Ở trước mặt hai đứa bé, Quan Mẫn Mẫn cũng mỉm cười đáp, ngược lại hai đứa nhỏ mở to mắt nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt.
Còn Tần Khiết cũng kinh ngạc nhìn Quan Cảnh Duệ...
Đây là đứa con trai sáu tuổi của Sầm Chí Quyền sao? Thật sự khiến người ta không thể tin được. Tuy rằng sớm đã từ chỗ Sầm Húc Sâm biết được chuyện này nhưng khi thực sự gặp được người thật, cô vẫn không tránh khỏi chấn động, trong lòng phức tạp khó mà diễn tả được.
Cô nhỏ hơn Sầm Chí Quyền mấy tuổi, bây giờ lại thành mẹ kế của hắn mà con trai của hắn sau này phải kêu cô một tiếng "bà nội", cách xưng hô này nhất thời cô không có cách nào tiếp nhận.
Nhưng cho dù không muốn thừa nhận đến mấy, cho dù khó xử đến mấy cũng không thể không thừa nhận, cô thật sự phải nghe con trai của Sầm Chí Quyền gọi mình là "bà nội". Đương nhiên trong lòng cái loại tâm lý gần như biến thái muốn nghe hắn gọi mình là mẹ đã bị báo ứng rồi, đứa con trai sáu tuổi của Sầm Chí Quyền phải kêu một cô gái chỉ mới 30 như cô là bà nội.
Ở trong nhà còn đỡ, nếu như ở nơi công cộng bị tên tiểu quỷ này gọi là bà nội...
Nhưng điều này đã là sự thật không thể chối cãi, Tần tiểu thư, biết cái gì gọi là tự tìm khổ chịu chưa?