Chương 139: Vận đào hoa của boss (3)
'Chí Quyền trước giờ làm việc thủ đoạn đều cứng nhắc hơn tôi nhiều, chuyện này đợi lát nữa nó về phải hỏi ý kiến của nó mới được.' Sầm Húc Sâm không dám tùy tiện nhận lời bằng không đợi lát nữa con trai về có thể khiến cho mọi chuyện rất khó xử, 'Mỹ Kỳ nếu muốn học tập, không nhất định phải đi theo Chí Quyền, có thể thử học hỏi ở các phòng ban khác. Lúc Chí Quyền làm việc không có cô gái nào theo kịp bước chân của nó đâu, rất mệt.'
'Ồ, vậy vị trợ lý này làm sao có thể ứng phó nổi?' Hoàng Mỹ Kỳ dời mắt về phía Quan Mẫn Mẫn nãy giờ không nói tiếng nào, nghe vậy chủ tịch Hoàng cũng nghi hoặc nhìn lên.
Sầm Húc Sâm bật cười một tiếng, 'Cô này hở, là bạn gái của Chí Quyền, đến đây làm việc chơi nhiều hơn thực. Tháng sau hai người đã đính hôn rồi, đến lúc đó nếu có rảnh, rất vinh dự mời hai người qua đây uống rượu mừng.'
Mấy câu này của Sầm Húc Sâm thật sự khiến mộng đẹp của hai cha con họ Hoàng tan tành, lúc này nếu như ông không nói thật thân phận thực sự của Quan Mẫn Mẫn chỉ sợ càng gây ra những hiểu lầm không nên có, Sầm Húc Sâm sống đến từng tuổi này rồi, làm sao mà không hiểu chứ.
Ý của người bạn này của mình ông hiểu nhưng chuyện của con trai trước giờ không đến lượt ông xen vào, nhất là chuyện tình cảm cho nên cho dù là bạn già ông vẫn không thể nào nể mặt.
Quả nhiên, sắc mặt của hai cha con chủ tịch Hoàng lập tức trở nên hơi khó coi.
Còn Quan Mẫn Mẫn nghe những lời này của Sầm Húc Sâm thì khóe môi không nhịn được nhẹ câu lên, nhìn hai người họ gật đầu.
Những mối quan hệ giữa bác Sầm và phụ nữ tuy rằng rối rắm nhưng cũng may ông không phải là người cha thích can thiệp vào chuyện tình cảm của con cái, điểm này chắc là một trong những ưu điểm hiếm hoi của ông, ít ra là tốt hơn ba cô nhiều.
Lúc này cửa văn phòng bị đẩy ra, Sầm Chí Quyền đĩnh đạc trong bộ Tây trang bước vào.
'Thực xin lỗi chủ tịch Hoàng, để chú đợi lâu.' Hắn vừa đi đến sofa vừa lễ độ nói.
'Chí Quyền, con về vừa đúng lúc, công việc con cứ bàn với chủ tịch Hoàng, bàn xong trưa nay để ba làm chủ mời khách.' Sầm Húc Sâm thấy con vào thì đứng lên, 'Hai vị, tôi về văn phòng xử lý công việc trước.'
Sầm Húc Sâm rất nhanh rời đi, không muốn xen vào chuyện công giữa con trai và bạn mình, lỡ như hai người có mâu thuẫn gì, mình ông bị kẹp ở giữa rất khó xử.
Tuy rằng những lời vừa nãy của Sầm Húc Sâm thực sự đả kích nghiêm trọng đến hai cha con họ Hoàng nhưng khí chất và vẻ ngoài của hắn vẫn khiến Hoàng tiểu thư rung động không thôi.
Nhất là khi nhìn vẻ cao ngạo và thần thái lãnh mạc lơ đễnh toát ra trong từng cử chỉ hành động, thực sự hấp dẫn ánh mắt ái mộ của cô. Người đàn ông này quả thực là vì tiêu chuẩn của cô mà sinh ra.
'Công việc của cháu bận rộn, chúng tôi qua đây đã quấy rầy rồi. Đây là con gái tôi Mỹ Kỳ.' Chủ tịch Hoàng cũng không chịu dễ dàng mất đi đối tượng được chọn làm con rể tốt như vậy.
Không phải chỉ là bạn gái thôi sao? Còn chưa kết hôn thì sợ gì chứ? Hơn nữa nhìn cô trợ lý kia dung mạo cũng xoàng thôi, ngoại trừ làn da trắng một chút, xem ra có chỗ nào hơn được con gái ông chứ?
Nói không chừng sau khi kết giao, người đàn ông sẽ đổi ý thích con gái của ông thì sao? Chủ tịch Hoàng cực kỳ có lòng tin nghĩ.
'Hoàng tiểu thư.' Sầm Chí Quyền gật đầu theo phép lịch sự.
'Sầm tổng, anh quá khách sáo rồi, gọi em là Mỹ Kỳ được rồi.' Ngồi ở bên cạnh giả vờ đoan trang nãy giờ, Hoàng tiểu thư liếc mắt về phía Sầm Chí Quyền đang trầm ổn ngồi đó, lại cúi đầu đổi giọng nũng nịu nói, 'Em có thể gọi anh là Sầm đại ca được không?'
Trong lòng Quan Mẫn Mẫn khinh thường vị Hoàng tiểu thư ngày không biết mấy vạn lần, boss ghét nhất người ta gọi mình là Sầm đại ca, cô còn cố tình gọi?
'Đúng đó đúng đó, ta với ba con cũng quen biết nhiều năm rồi, người tuổi trẻ cũng không cần phải câu nệ như vậy.' Chủ tịch Hoàng nhìn vẻ mặt thẹn thùng của con gái, cười hơ hớ phụ họa.
Con gái à, ba hiểu bây giờ con giả vờ thẹn thùng là có ý gì, yên tâm đi, ba sẽ toàn lực giúp đỡ con.
'Mỹ Kỳ tiểu thư.' Sầm Chí Quyền cũng không tỏ vẻ tức giận, thuận theo ý hai người gọi tên của Hoàng tiểu thư, 'Chủ tịch Hoàng, chúng ta có thể bắt đầu thảo luận công việc chưa?'
Hắn chỉ có nửa giờ dành cho họ, nếu như không phải nể mặt ba mình, chuyện này hắn có thể để cho người phụ trách tổ làm việc của mình ở BCF đến gặp ông là được.
Mà giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông mang theo sự uy nghiêm và khí độ vương giả khiến Hoàng Mỹ Kỳ dù là người du học nước ngoài mới về, tự xem mình hơn người cũng không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần, xuân tâm nở rộ.
Nhưng tâm tư của Sầm Chí Quyền hoàn toàn không đặt ở trên người Hoàng Mỹ Kỳ, càng không để ý đến ánh mắt phóng điện của cô ta.
Không cần bất kỳ tư liệu nào hắn vẫn có thể tinh chuẩn nắm bắt tiết tấu, nhanh chóng, dứt khoát cùng chủ tịch Hoàng thảo luận tình huống của công ty họ và nội dung hợp tác giữa hai bên.
Quan Mẫn Mẫn trước giờ chưa từng nhìn thấy một Sầm Chí Quyền như vậy, cho dù lúc đó cô bằng vào thân phận quyền tổng tài của Quan thị Kiến thiết đến họp với hắn mấy lần cũng không như bây giờ...
Chuyên chú, sắc bén, dứt khoát, dường như tất cả mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay mình, không bỏ sót một chi tiết nào.
Người đàn ông như vậy, đĩnh đạc, hiên ngang, trời sinh đã định sẵn là người nắm trong tay đại cục.
Một tinh anh kiệt xuất trong thương trường, là đối tượng kết hôn tương lai của Quan Mẫn Mẫn cô, là người ngủ bên cạnh cô mỗi đêm, là ba của con cô...
Nhưng người đàn ông ưu tú như vậy, ưu tú đến nỗi người người hăm he dòm ngó lại nhìn trúng một cô gái rất bình thường không có gì xuất sắc như cô, còn có thể nửa đêm vì cô xuống bếp! Chẳng trách ánh mắt vị Hoàng tiểu thư kia nhìn hắn giống như nhìn một miếng bít tết ngon lành vậy! Chỉ kém chút là nước miếng chảy ra rồi.
'Xin lỗi cô, cô Quan, cô có nghe được tôi nói không?'
Quan Mẫn Mẫn bị âm thanh lớn đột ngột dọa giật nảy mình, trong chớp mắt hoàn hồn lại, ngẩng lên thì thấy chủ tịch Hoàng vẻ mặt không vui đang nhìn cô trừng trừng.
'Xin hỏi có gì không?' Cô đứng bật dậy, lực mạnh đến nỗi suýt nữa thì khiến chiếc sofa đơn lật nhào.
'Tôi nói cà phê của tôi hết rồi, phiền cô rót một ly nữa cho tôi.' Chủ tịch Hoàng ngữ khí có chút thô lỗ nói, bộ dạng bực bội của ông không biết là vì không có cách nào thuận lợi đàm phán tỷ suất trả phí thấp hơn hay là bởi vì tức giận con gái mình hình như không có cách nào hấp dẫn ánh mắt của người đàn ông cho nên ông muốn thử xem vị Quan tiểu thư này ở trong lòng Sầm Chí Quyền phân lượng đến đâu.
Tuy rằng cô ta là bạn gái của hắn nhưng đó chỉ là Sầm Húc Sâm nói mà thôi, từ lúc vào đến giờ Sầm Chí Quyền đều không có ý giới thiệu cô với họ, điều đó có thể khiến ông lý giải rằng thực ra cô bạn gái này cũng không quan trọng đến mức đó không?
Cho dù hắn quan tâm đến cô gái đó nhưng giờ thân phận của cô ở công ty là trợ lý, rót ly cà phê cho khách cũng thuộc phạm vi công việc của cô mà, không phải sao?
'Xin lỗi, tôi lập tức đi ngay.'
Haizz, mình cũng thật là, lúc làm việc lại thất thần như vậy! Quan Mẫn Mẫn có chút áo não với bản thân cắn môi vội vàng đi đến quầy bar.
Cho dù trong lòng có chút bất mãn với hai cha con họ Hoàng nhưng đây là công sự, tin chắc loại người như vậy sau này vẫn sẽ gặp phải, chỉ cần trong phạm vi công việc, cô sẽ cố gắng làm tốt.
Ngược lại lúc Sầm Chí Quyền nhìn theo bóng lưng của cô đi rót cà phê, đôi mắt thâm trầm lóe lên một tia sắc bén.
'Cô trợ lý này hình như rất thích ngây người trong giờ làm việc!' Chủ tịch Hoàng cố ý lắc đầu rồi xoay về phía Sầm Chí Quyền nhưng lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ giật nảy mình, vốn còn định chê bai thêm mấy câu rồi khuyên hắn đuổi người nhưng toàn bộ đều bị nghẹn ở cổ họng.
Sầm Chí Quyền đang định nói gì đó thì Quan Mẫn Mẫn đã bê bình cà phê qua, len lén liếc boss một cái, thấy vẻ mặt lạnh nhạt không vui của hắn thì không khỏi suy nghĩ, không biết có phải hắn đang giận cô không nhỉ?
'Đây là cà phê mà ông yêu cầu.' Một ly cà phê rất nhanh được rót đầy.
'Đây nữa, không thấy ly của tôi cũng hết rồi sao?' Hoàng tiểu thư cũng nhân cơ hội này yêu cầu.
'Được, tôi lập tức rót cho cô.'
'Xin lỗi nha, đột nhiên tôi không muốn uống cà phê nữa.' Chính ngay lúc Quan Mẫn Mẫn rót được một nửa, Hoàng tiểu thư lại ung dung nói, 'Tôi muốn đổi thành nước trái cây, không biết có tiện không?'
'Nước trái cây?' Quan Mẫn Mẫn vừa mới đặt bình cà phê xuống, Hoàng tiểu thư lại tiếp tục nói, 'Cho nước cam đi, không cần ngọt quá, tôi không thích những thứ quá ngọt ngấy.'
Vị tiểu thư này thực sự xem cô là người hầu để sai sao? Nếu như không phải nể mặt vị đại boss đây, cô nhất định cầm bình cà phê nóng này đổ lên đầu cô ta rồi.
Vốn đang định nói để mình đi xem thử thì đại boss sắc mặt lúc này đã đen hoàn toàn chậm rãi lên tiếng, 'Hai vị, muốn uống gì, muốn tìm người hầu hạ thì xin đến chỗ khác, chỗ này của tôi không cung cấp.' Nói rồi hắn đứng lên, vẻ mặt rõ ràng là muốn tiễn khách.
Còn chưa kịp có phản ứng gì nghe vậy Quan Mẫn Mẫn kinh ngạc cực kỳ, chiếc miệng nhỏ há hốc suýt tí nữa là không khép lại được.