Chương 134: Oan gia ngõ hẹp (2)
'Tôi thì có hình tượng công chúng gì phải để ý chứ?' Sầm Tĩnh Di nghĩ tới nghiệp diễn chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc của mình, bĩu môi một cách khinh thường.
'Các người không đưa ra được chứng cứ, vậy chúng tôi đi đó.' Quan Mẫn Mẫn nhìn đồng hồ thấy đã hơn chín giờ, cũng nên về nhà rồi, không biết ở nhà hai cha con tiếp xúc có vấn đề gì không.
'Không được, các người không được đi.' Hai cô nhân viên bán hàng kiên quyết không cho họ đi.
Hai nhân viên bảo an thấy hai bên có tranh chấp cũng tiến vào ngăn trước mặt hai người.
'Ô, các người định ép người ta nhận tội sao?' Sầm Tĩnh Di trước giờ chưa từng gặp trường hợp như vậy. Các cửa hàng châu báu lớn nhỏ ở Singapore cô đều có ghé qua, duy có cửa hàng này là lần đầu tiên, hình như chỉ mới khai trương hai tháng nay thôi, không biết ông chủ là ai mà dám chặn đường đại tiểu thư cô chứ?
'Cô à, chúng tôi tuyệt đối không có ý này.' Một nhân viên bán hàng tiến đến, 'Nhưng làm hư đồ trong cửa hàng thì nhất định phải bồi thường.'
'Nếu như tôi mua không nổi, có phải tối nay không thể ra khỏi cửa hàng này không?' Sầm Tĩnh Di bực lên.
'Cô à, xin đừng làm khó chúng tôi được không?' Trên mặt cô nhân viên lộ vẻ ủy khuất nài xin.
'Là các cô làm khó chúng tôi mới đúng. Chỉ cần đưa bằng chứng là chúng tôi làm hỏng nó, đừng nói một cái trâm cài, mười cái tôi cũng mua.' Quan Mẫn Mẫn cũng lên tiếng.
'Đúng vậy. Cho nên giờ xin hai người mời quản lý của họ trong vòng hai mươi phút đến đây, bằng không chúng tôi báo cảnh sát.' Sầm Tĩnh Di cô cũng không phải sợ người ta hù, thông thường mà nói chỉ có chuyện cô hù người khác thôi.
'Đúng đó, nếu như băng giám sát chứng minh chúng tôi vô tội, xem các người làm sao giải quyết.'
Nghe hai người đòi báo cảnh sát, hai cô nhân viên bán hàng cắn răng gọi điện thoại cho quản lý cửa hàng.
Trong khi hai người gọi điện thoại, Sầm Tĩnh Di nhìn Quan Mẫn Mẫn nói, 'Gọi điện thoại cho anh hai đi, bảo anh ấy qua đón bọn mình.'
Thế là, đại boss nhận được điện thoại cầu cứu của Quan tiểu thư.
Còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, hắn báo cho con trai một tiếng sau đó cho người làm đến biệt thự của mình trông chừng thằng bé rồi vội lái xe qua.
Trước khi hắn đến, quản lý cửa hàng nhận được điện thoại cũng đã vội đến nơi, lúc nhìn thấy hai cô gái rất quen mắt, huyệt thái dương của cô giật giật, lúc nhận được điện thoại của hai nhân viên bán hàng, cô đã biết họ phải làm thế nào.
Chỉ có điều, nếu như cô không đứng về phía hai cô nhân viên, danh dự của cửa hàng của họ cũng xong đời cho nên chỉ đành cắn răng gượng cười đi vào phòng an ninh.
Năm phút sau đi ra, cô quản lý vẻ mặt áy náy nhìn nhóm của Quan Mẫn Mẫn nói, 'thực xin lỗi, camera ở cửa hàng chúng tôi không khéo bị hỏng rồi, không quay được tình cảnh vừa nãy ở quầy hàng. Nhưng chiếc trâm cài ấy đúng là chỉ có một chiếc, vì để biểu hiện sự áy náy của cửa hàng, chúng tôi đồng ý giảm 30% cho hai người.'
Camera ở quầy hàng vừa khéo bị hư? Cho nên muốn bán chiếc trâm cài áo hỏng đó cho họ với giá giảm 30%?
Ý chính là, bất kể thế nào, chiếc trâm này bọn họ không mua là không được đúng không?
Tưởng bở sao?!
'Dù sao thì chuyện không làm chúng tôi sẽ không nhận đâu.' Hơn nữa cho dù bây giờ cho họ đi họ cũng sẽ không đi.
Vu oan giá họa tội này cũng không nhẹ! Hơn nữa boss cũng sắp tới nơi rồi, họ muốn thử xem xem đám người này thu dọn tàn cuộc thế nào.
'Đúng vậy, tuyệt đối không nhận.' Quan Mẫn Mẫn phụ họa.
'Hai vị tiểu thư, chúng ta mỗi bên nhường một bước được không?' Cô quản lý cũng rất đau đầu, trong lòng đã mắng hai cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi mới vào không lâu này không biết mấy vạn lần, chọc ai không chọc lại chọc vào Sầm đại tiểu thư chứ?
Nếu nhãn lực của cô kém thì đã không giữ được cái chức quản lý này rồi, lúc cô mới bước vào ngành châu báu này đã có dịp chạm mặt vị Sầm đại tiểu thư này mấy lần rồi.
Nếu như cứ tiếp tục thế này chỉ có thể tự nhận xui xẻo, có lẽ ngày mai bị bà chủ lớn bắt từ chức cũng không chừng.
'Không được.' Cả Sầm Tĩnh Di và Quan Mẫn Mẫn đều đồng thanh nói.
Người quản lý lùi mấy bước quay về văn phòng của mình, lấy điện thoại ra gọi cho bà chủ xin ý kiến, bà chủ nghe xong thì nói lập tức đến ngay nên cô mới yên tâm đôi chút.
Hai bên duy trì tình thế căng thẳng đó một lúc thì cửa của cửa hàng châu báu tự động mở ra, một người đàn ông vóc người cao ngất vẻ mặt điềm tĩnh đi vào, lạnh giọng hỏi, 'Chuyện gì xảy ra?'
Tất cả ánh mắt đều hướng về phía phát ra âm thanh, Quan tiểu thư nhìn thấy người đến thì lập tức xông đến cáo trạng, 'Chú, bọn họ ỷ thế hiếp người, nói bọn em làm hỏng chiếc trâm cài áo của họ, bắt bọn em bồi thường.'
Đại boss bởi vì cách xưng hô không hợp thời của cô mà sắc mặt trầm xuống mấy phần, kéo cô vào lòng thấp giọng cảnh cáo, 'Ở bên ngoài không được gọi lung tung.'
Quan tiểu trư chu môi, ồ một tiếng rồi ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Còn Sầm Tĩnh Di bởi vì cách xưng hô của Quan tiểu trư mà da đầu tê dại, chơi kiểu này hình như quá high rồi. Thế mà anh hai không tức giận sao?
Cô thật sự là kinh ngạc đến không nói được nên lời.
'Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài và hai cô gái này...'
Cô nhân viên bán hàng lúc nhìn thấy người đàn ông quần áo chỉn chu, khí thế áp đảo toàn cuộc thế này thì trong lòng sợ run lên, ngay cả nhìn thêm một lần cũng không dám, chỉ có thể cúi gằm đầu lên tiếng hỏi.
'Kêu người phụ trách của các người ra đây.' Hắn không buồn nhìn cô gái đứng trước mặt mình đầu cũng không dám ngẩng lên kia, trực tiếp hạ lệnh. Trước giờ hắn không phí thời gian nói chuyện với người không có quyền quyết định.
'Xin lỗi, tôi là quản lý của cửa hàng này.' Người quản lý từ văn phòng của mình bước ra, vừa mới ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đàn ông thi thoảng mới nhìn thấy trên các tạp chí tài chính kinh tế thì sắc mặt lập tức tái nhợt.
Lúc này đây, cô có thể đoan chắc, chuyện tối nay tuyệt đối không dễ bãi bình như vậy. Cũng may bà chủ cũng sắp đến rồi!
'Tìm người có thể nói chuyện với tôi ra đây.' Đại boss lần nữa lạnh giọng ra lệnh.
'Không biết tôi có tư cách nói chuyện với vị tiên sinh này không?'
Cửa của cửa hàng lần nữa mở ra, bước vào là một cô gái vóc người cao ráo, gương mặt xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy đen rất hợp dáng mà bên cạnh cô là một người đàn ông áo mũ cũng rất chỉnh chu...
Ánh mắt mọi người lần nữa chuyển hướng sau đó ngoại trừ Sầm Chí Quyền không có phản ứng gì, những người còn lại thì...
Người quản lý và hai cô nhân viên thì lộ vẻ nhẹ nhõm bởi vì bà chủ đến rồi.
Mà Sầm Tĩnh Di và Quan Mẫn Mẫn lúc nhìn thấy hai người mới vào, vẻ mặt ngoài trừ kinh ngạc ra, càng nhiều hơn là không thể tin nổi.
Người đến là Tần Khiết và Sầm Húc Sâm!
***
Tần Khiết và Sầm Húc Sâm cũng không ngờ mọi người gặp mặt trong tình cảnh này, bầu không khí nhất thời rất quái dị.
Trong cửa hàng châu báu đèn đuốc sáng choang an tĩnh đến nỗi gần như có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.
Ngoài nhà và xe, cửa hàng châu báu này là sự hồi báo lớn nhất mà Sầm Húc Sâm cho Tần Khiết sau bao nhiêu năm đi theo mình, mới khai trương được hai tháng nhưng Tần Khiết cũng xem như có năng lực và thủ đoạn kinh doanh, làm ăn cũng coi như không tệ, cũng chưa từng gặp chuyện phiền phức gì.
Không ngờ lần đầu tiên có chuyện lại gặp được khách hàng khó giải quyết như vậy hơn nữa lại là người nhà. Đúng vậy, cô với họ giờ có thể xem như người nhà rồi.
Đứa nhỏ trong bụng không may mất đi, ngày hôm sau thì cô xuát viện sau đó liên hệ với Sầm Húc Sâm, nói không muốn ra nước ngoài, bất kể thế nào cũng muốn đi theo ông.
Mà "đi theo" bây giờ mà nói, đương nhiên không phải là quan hệ ông chủ - tình nhân như những năm qua nữa mà là vợ chồng hợp pháp.
Sầm Húc Sâm không nuốt lời, lúc qua thăm cô, hai người ăn một bữa cơm đơn giản, nói rõ với cô kết hôn chỉ là đăng ký cho hợp pháp, chỉ thông báo người nhà, không thông báo tin này ra ngoài, không bày tiệc rượu sau đó để luật sư đi lo liệu.
Tần Khiết cho dù bất mãn cách thức ẩn hôn này đến mấy thì trong lòng cũng hiểu, Sầm Húc Sâm đột nhiên thay đổi ý kiến cưới cô đã là rất không dễ dàng, nếu như cô vì chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau với ông, rất có khả năng khiến ông phiền chán, mất nhiều hơn được cho nên mới nhịn xuống, đồng ý theo lời ông nói, không công bố ra ngoài, không bày tiệc rượu. Cô tin rồi sẽ có một ngày cô sẽ để tất cả mọi người biết được, cô là Sầm phu nhân danh chính ngôn thuận, xem ai dám xem thường cô nữa.
Ăn cơm xong, cô muốn ông cùng tới cửa hàng của mình chọn nhẫn kết hôn, tuy rằng không công khai đãi tiệc nhưng dù sao cô cũng là lần đầu kết hôn, đối với hôn nhân vẫn còn nhiều kỳ vọng, tuy rằng những kỳ vọng này không hề giống với sự kỳ vọng của những cô gái khác khi nghĩ về hôn nhân.
Sầm Húc Sâm không có ý kiến gì cùng cô lái xe qua đây, không ngờ mới đi nửa đường thì nhận được điện thoại của quản lý cửa hàng, nói cửa hàng xảy ra chút chuyện, còn nói một trong số khách là một vị tiểu thư của nhà họ Sầm, kế nữ tương lai của cô.
Sầm Húc Sâm đương nhiên cũng nghe thấy cho nên hai người cùng nhau tới.
Nếu như chỉ có một mình Sầm Tĩnh Di, cô với Sầm Húc Sâm còn dễ dàng đối phó, dù sao nói thế nào ông cũng là ba của cô, điểm này không thể chối bỏ được.
Nhưng hai người ai cũng không ngờ tới là người mà quản lý cửa hàng nói đến cùng với Sầm đại tiểu thư lại là Quan Mẫn Mẫn, càng khiến họ khó đối mặt là Sầm Chí Quyền cũng có mặt.
Tình thế này, thực sự nan giải.