Chương 128: Gặp lại (1)
Hắn từng chút một thâm nhập vào cuộc sống của cô, khiến cô từ mờ mịt sợ hãi đổi thành chậm rãi tiếp nhận, thực ra suốt cả quá trình không có bất kỳ điều gì quá đột ngột, giống như hai người rất tự nhiên cứ thế đến với nhau.
Nhưng giờ cô lại nói cô còn chưa có cảm giác yêu đương, chẳng trách vị đại boss nào đó không vui.
'Giận thật sao?' Boss nãy giờ vẫn im lặng khiến cô có chút bất an, hai phiến môi mím chặt.
'Nếu nói anh thật sự tức giận, vậy phải làm sao để anh nguôi giận?' Thấy vẻ ủy khuất của cô, làm sao đành lòng giận?
'Hôn một cái?'
Đại boss lắc đầu.
'Sờ một cái?'
Lần này đại boss gật gật đầu, ghé miệng sát bên tai cô, 'Nhưng phải xem sờ ở đâu.'
Có thể nói chuyện nghiêm túc được không hở boss?
Tóm lại là, sau đó boss không tức giận nữa, còn về chuyện Quan trợ lý sờ chỗ nào khiến hắn nguôi giận thì chỉ có thể hỏi người trong cuộc mới biết.
****
Trong khi Quan tiểu thư tìm cách khiến boss nguôi giận thì Quan Mẫn Mẫn đẩy cửa một phòng chiêu đãi khách VIP.
Quan Thiệu Hiên đang ngồi ở sofa mà thư ký của ông đang mang một ly nước nóng qua, động tác thuần thục tự nhiên giống như đã làm vô số lần rồi vậy.
Thấy Quan Viện Viện đi vào, Diệp Dao hơi khom người, 'Xin chào Quan tiểu thư.'
Quan Mẫn Mẫn quét mắt nhìn Diệp Dao một cái rồi xem như không có sự tồn tại của người này, dời mắt về phía Quan Thiệu Hiên, giọng lạnh lùng nói, 'Phiền người ngoài tránh đi một chút, tôi có chuyện muốn nói với Quan tổng.'
Ai là người ngoài đương nhiên không cần nói rồi, sắc mặt Diệp Dao cứng đờ, ngượng nghịu và khó xử vô cùng, cả người đờ ra đó không có cách nào đối đáp.
Lửa giận trong lòng Quan Thiệu Hiên bắt đầu bùng lên, 'Quan Viện Viện, con phải làm cho rõ ràng, giờ ai mới là người ngoài.'
Từ lúc vào cho tới giờ ngay cả một câu chào hỏi người cha này cũng không có mà trực tiếp đuổi người bên cạnh ông đi, vậy có khác gì hoàn toàn không xem ông vào mắt chứ?
Cũng đúng thôi, nếu như còn xem ông là cha, sao lại có thể cùng anh trai mình liên thủ đối phó với ông, gần như là vét sạch cả sản nghiệp của họ Quan chứ? Thế mà nó còn mặt mũi nói hai chữ "người ngoài" này nữa? Thật sự là không sợ mất mặt.
'Cô ta không đi, con đi.' Quan Viện Viện không có hứng thú ở đây cãi nhau. Nếu như không phải vì nể mặt Sầm Chí Quyền, cô vừa nãy cũng theo anh hai đi rồi.
Nếu như không phải thực sự có chuyện, cô cũng không cần lưu lại đây nhìn sắc mặt ông.
Diệp Dao biết mình không có tư cách xen vào chuyện nhà của người khác, ít nhất hiện tại còn chưa được! Dù tình cảnh bây giờ có chút khó xử cho cô nhưng cô vẫn cực lực nhịn xuống...
'Chủ tịch, Quan tiểu thư, xin lỗi, tôi ra ngoài trước, hai người từ từ nói chuyện.' Cô gần như cắn răng nói ra câu nói này.
Bởi đang tức giận cả Quan Thiệu Hiên và Quan Viện Viện đều không để ý đến cô, cô cắn môi lui xuống, trước khi cánh cửa khép lại, hai bàn tay sít sao nắm chặt lại.
Căn phòng chiêu đãi khách VIP xa hoa an tĩnh trở lại, Quan Viện Viện đạp chân trên đôi giày cao gót đi rót cho mình một ly nước trái cây mới quay người lại thì chiếc ly trên tay Quan Thiệu Hiên đã ném về phía cô, chiếc ly thủy tinh vỡ thành vô số mảnh vụn ngay dưới chân cô, chỉ cách chừng mười centimet, nước trong ly vãi đầy sàn nhà nhưng không ai để ý.
'Quan Viện Viện, thái độ của con đối với cha mình như vậy sao?' Sắc mặt Quan Thiệu Hiên cực khó coi, đôi tay đang nắm chặt cây gậy chống run bần bật, thật sự bị đứa con gái này chọc tức không nhẹ.
Quan Viện Viện đứng thẳng tắp, không hề có một chút e dè, 'Thái độ của ba dành cho con gái cũng không tốt đến đâu mà! Đó chỉ có thể nói cha nào con nấy thôi.'
'Nếu như con không muốn ăn bữa cơm này chung với ba thì có thể đi trước bởi vì đối mặt với hai đứa ba ăn cũng không nổi.' Quan Thiệu Hiên cố nén cơn giận, lạnh lùng hừm một tiếng, 'Ba không biết con với ba còn có gì hay để nói.'
'Ba tưởng là nếu không nể mặt Sầm tổng thì con sẽ lưu lại đây sao?' Quan Viện Viện nhếch môi, mặt không chút biểu cảm, 'Đương nhiên, còn có một chuyện quan trọng cần nói với ba. Trước khi bà nội qua đời có để lại cho con một khoản tiền ở ngân hàng Thụy Sĩ, khoản tiền đó do ba quản lý đúng không? Nếu có thể thì xin ba thu xếp chuyển nó sớm cho con bởi vì con qua tuổi thành niên lâu rồi.'
Nếu như không phải vì chuyện này, cô không có khả năng chủ động tìm gặp ba mình.
Thứ nên thuộc về Quan Viện Viện cô, một xu cũng phải lấy trở về, thứ không thuộc về cô, đưa tới trước mặt cô cũng không thèm.
Thì ra là vì khoản tiền đó!
Quan Thiệu Hiên giận quá hóa cười, 'Con với Quan Dĩ Thần gần như đã vét sạch cả gia tài của họ Quan, giờ còn mặt mũi đòi lại tài sản mà ông bà đã lưu lại sao?'
'Anh hai chỉ lấy thứ xứng đáng thuộc về mình thôi, những năm qua nếu như không có anh hai trấn giữ công ty, Quan thị Kiến thiết sớm đã bị mấy lão cổ đông kia vét sạch rồi, ba đừng phủ nhận chuyện đó. Con lựa chọn đứng về phía anh hai là bởi vì cảm thấy nếu công ty giao cho anh ấy tuyệt đối sẽ phát triển lên một tầm cao mới, chứ không phải bị người ta bòn rút hết như vậy. Đương nhiên, thứ không thuộc về con một xu con cũng không cần nhưng khoản tiền đó là bà nội để lại riêng cho con, tại sao con không thể đòi lại?'
Đương nhiên, giờ Quan thị Kiến thiết cũng coi như bị vét sạch, chỉ có điều người làm chuyện đó là người họ Quan mà thôi, dù sao cũng tốt hơn bị người ngoài làm chứ, đúng không?
Đương nhiên, cô cũng không phải thiếu tiền nhưng đó là tài sản bà nội lưu lại cho cô, hy vọng cô có thể dùng khoản tiền đó làm chuyện mà mình muốn làm. Lúc bà nội còn sống luôn đối xử với cô rất tốt, chuyện này trước giờ cô chưa từng quên.
Bằng vào hiểu biết của cô đối với ba mình, sau khi hai anh em và ba trở mặt, ông tuyệt đối không có khả năng chủ động nhắc chuyện này. Thay vì để ông lấy cho người phụ nữ khác xài, chi bằng cô lấy về làm từ thiện cũng được.
Không sai, người phụ nữ khác mà cô nghĩ chính là hai mẹ con Quan Mẫn Mẫn. Tuy rằng người ta bây giờ đã bám vào nhà họ Sầm, chút tiền đó cũng không để vào trong mắt nhưng cô chính là muốn lấy về.
'Con còn có mặt mũi kêu bà nội?' Quan Thiệu Hiên lạnh lùng cười, 'Lúc con với Quan Dĩ Thần vét sạch tiền của của nhà họ Quan sao không nghĩ những tài sản đó cũng là của nhà bà nội? Con không sợ bà nội biết được chuyện tốt mà hai anh em con làm từ trong mộ cũng chui ra tìm tụi con hỏi tội?'
'Người có lỗi với bà nội, có lỗi với nhà họ Quan không phải con, không phải anh hai mà là ba với mẹ, đừng đem tội danh này đổ hết lên người hai anh em con. Bà nội cho dù muốn từ trong mộ chui ra tìm người hỏi tội cũng phải tìm ba trước. Nếu như ba không muốn đem khoản tiền đó trả cho con cũng được, con tìm luật sư nói chuyện với ba.'
Quan Viện Viện không muốn cãi nhau với ông, dù thế nào, dù ông sai cỡ nào ông vẫn là ba cô, quan hệ giữa ba cha con trở thành như bây giờ, cô cũng cảm thấy thân và tâm mệt mỏi.
Chỉ có điều, trong đời người ta khó tránh có lúc phải làm ra sự lựa chọn có tính quyết định.
'Quan Viện Viện, có bản lãnh con cứ tìm luật sư tới đây.' Quan Thiệu Hiên tức giận quát.
Nói sao đi nữa, tiền của nhà họ Quan ông sẽ không dễ dàng đưa lại.
Vốn Quan Thiệu Hiên ông cũng coi như một người cực kỳ sĩ diện, đối với những chuyện ân oán tình thù trong gia tộc, những tình huống bởi vì tranh giành gia sản mà đấu đá liên miên để cuối cùng trở thành cuộc chiến trên tòa án, chuyện xấu của cả gia tộc bị bày ra trước bàn dân thiên hạ cũng cực kỳ chán ghét.
Cả đời mình ông cực lực duy trì tôn nghiêm của nhà họ Quan nhưng từ hơn nửa năm trước xảy ra chuyện xấu cha con phụ tử phân ly, ông đã không còn quá để tâm đến mặt mũi nữa rồi.
Mặt mũi cả đời đã mất hết rồi, không phải chỉ lên tòa thôi sao? Sợ gì chứ?
Quan Viện Viện từ phòng chiêu đãi khách VIP đi ra, chào Sầm Giai Di một câu rồi lập tức rời đi, qua một hồi tranh chấp vừa rồi, bữa cơm này chắc chắn cô ăn không nổi nữa.
Cô bước vào thang máy, ấn nút, không để ý đến một bóng người cao gầy bước ra, ánh mắt oán hận đăm đắm nhìn cánh cửa thang máy đã đóng lại thật lâu thật lâu.
****
Quan Dĩ Thần từ chối lời mời ăn trưa của Sầm Chí Quyền nhưng không lập tức rời khỏi Sầm thị mà đi theo cửa thoát hiểm đến tầng mái, rút một điếu thuốc ra châm lên.
Hắn hiểu ý của Chí Quyền, biết hắn định hóa giải mối quan hệ giương cung bạt kiếm của ba cha con, cũng không muốn không nể mặt hắn nhưng quan hệ giữa họ tuyệt đối không phải một bữa cơm thì có thể giải quyết.
Cùng Quan Thiệu Hiên ăn cơm, hắn chắc là mình có thể giữ bình tĩnh không nổi nóng nhưng Quan Thiệu Hiên thì chắc chắn không được mà hắn trước giờ không thích tranh cãi vô vị với người khác, nhất là ở trước mặt nhiều người.
Cho nên hắn dứt khoát cự tuyệt.
Tầng mái gió rất lớn, gió thổi tung mái tóc ngắn được chải chỉnh tề của hắn, mấy sợi tóc không nghe lời rũ trước trán khiến cả người hắn như thêm mấy phần cuồng dã.
Chậm rãi rít một hơi thuốc, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời vô tận trước mắt để đầu óc rơi vào tình trạng thả lỏng tuyệt đối.