Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 125: Đại boss, bao che khuyết điểm cũng đừng quá lộ liễu như vậy! (1)





Chương 125: Đại boss, bao che khuyết điểm cũng đừng quá lộ liễu như vậy! (1)

'Đừng nói người ta như vậy, vị Quan tiểu thư đó nếu thực sự là đứa ngốc, hai anh em họ Sầm làm sao để mắt đến cô ta chứ? Đừng bị vẻ ngoài của người ta lừa.' Lý Tử Mạn không tin lời em gái.

Nếu như câu nói này bị Quan tiểu thư nghe được, nhất định sẽ bị cô cười khinh thị, tôi có rảnh rỗi đến mức phải giả vờ giả vịt cho các người xem không?

'Đừng nhắc cô ta nữa. Nhưng Quan phu nhân đối với em thì khách khí lắm.' Nhớ tới thái độ của Mẫn Thiên Vân, Diệp Dao cảm thấy an ủi được đôi phần.

'Cảm giác đối với bà ấy thế nào'

'Đẹp như hồ ly tinh.' Diệp Dao sờ mặt mình, ánh mắt phức tạp.

Lý Tử Mạn huých cô một cái, 'Nếu vậy có thể suy nghĩ, thử ra tay từ phía bà ta.'

'Ừm.' Diệp Dao gật đầu, 'Bên đó chị thế nào rồi?'

'Ngày mai là phỏng vấn vòng đầu.' Đương nhiên, bằng vào học lực và kinh nghiệm làm việc của Lý Tử Mạn, nếu muốn thi tuyển vào vị trí thư ký nhỏ nhoi ấy thì có gì khó? Phỏng vấn và thi viết chẳng qua chỉ là thủ tục mà thôi.

'OK. Hai chị em chúng ta cùng cố gắng.' Diệp Dao vung chặt nắm tay.

****

Mười giờ tối, cả căn nhà lớn họ Sầm chìm trong bóng tối, chỉ có căn biệt thự nhỏ của Sầm Chí Quyền đèn sáng như ban ngày.

Quan Mẫn Mẫn vừa lau tóc vừa mở cửa phòng tắm bước ra, cùng đại boss ở chung, chất lượng cuộc sống quả nhiên thăng cấp.

Ngay cả phòng tắm cũng được bài trí cực kỳ thích hợp, bất kể là công ty hay là căn hộ riêng của mình hay ngay tại đây, chỗ nào cũng có một bồn tắm jazzcuzi cực lớn, cô mỗi lần ngâm mình trong đó đều luyến tiếc không muốn đứng lên, quan trọng nhất là bên trong phòng tắm còn lớn hơn phòng ngủ của cô lúc trước, chạy tới chạy lui tuyệt không hề có cảm giác chật chội.

Tùy tiện chà chiếc khăn mềm mại lên tóc rồi ném nó sang một bên, lục tìm những quyển truyện tranh mới mua hôm qua, bò trên giường gặm nhấm.

'Tóc ướt rất dễ bị cảm.' Sầm Chí Quyền vừa vào phòng ngủ đã thấy cô nàng không nghe lời nào đó mặc kệ mái tóc còn ướt nước bò trên giường xem truyện tranh.

'Ừm, đợi anh vào giúp em thổi tóc.' Cô không buồn ngước lên trả lời, ánh mắt không rời khỏi quyển truyện một giây.

Một giây sau, sách bị người nào đó giật đi mất, đại boss liếc nhanh qua tựa sách, trực tiếp ném nó trên sofa góc xa nhất, 'Biết ngay là em xem cái này mà.'

Hắn ngồi xuống giường, cầm lấy máy sấy tóc bắt đầu giúp cô sấy.

Quan tiểu thư nằm ngửa trên giường hưởng thụ cảm giác thoải mái có người hầu hạ, mắt hơi híp lại, 'Xem một chút thôi mà, đợi lát nữa đi ngủ rồi.'

'Còn không mệt?' Không mất bao lâu đã xong việc người đàn ông thu gọn máy sấy tóc.

'Trả sách lại cho em, em xem một chút, một chút thôi...' Cô kéo áo sơ mi của hắn, bộ dạng đáng thương năn nỉ.

Đang xem đến chỗ đặc sắc mà bị giật mất, thật không có nhân đạo.

'Sở thích này từ đâu mà có?' Người đàn ông đưa tay vuốt tóc cô.

'Con người ai mà không có món ăn tinh thần chứ?' Quan tiểu thư lại bắt đầu phát huy sức liên tưởng siêu cấp của mình, 'Chẳng lẽ anh không có sao?' Điều này thực ra cô cũng rất muốn biết nha.

'Món ăn tinh thần của anh?' Người đàn ông nhướng mày, ném cho cô hai chữ, 'Kiếm tiền.'

Quan tiểu thư bĩu môi, 'Anh đã nhiều tiền lắm rồi, còn muốn kiếm thêm?'

'Có một người vợ không biết kiếm tiền, người đàn ông nếu không kiếm nhiều một chút làm sao nuôi nổi. Hơn nữa tiền lương của em cũng là một khoản không nhỏ, tốt nhất nên đặt tâm tư vào công việc, đừng suốt ngày xem những thứ rác rưởi kia nữa.'

Nghiêm trang nói xong một câu dài, đại boss xuống giường đi vào phòng tắm.

Quan tiểu thư mặc kệ hắn, xuống giường đi đến sofa nhặt quyển sách lên, tiếp tục vùi đầu đọc.

Mười phút sau Sầm Chí Quyền đi ra, nhìn thấy Quan tiểu thư đã dời trận địa đi tiếp tục đọc truyện, tiện tay ném chiếc khăn lông đang dùng lau tóc đi, đi đến sau lưng cô túm gáy lên...

'Nếu như đã không buồn ngủ, vậy cùng anh làm việc.'

Thế là Quan tiểu thư bị kéo đến thư phòng cùng đại boss tăng ca xử lý công sự, đây là một trong những công việc của trợ lý riêng đúng không?

Nghĩ tới trước đây trợ lý của hắn đều là nam, nếu như hai người đàn ông gần như 24 tiếng đồng hồ đều ở bên cạnh nhau, liệu có xảy ra phản ứng hóa học nào đặc biệt không nhỉ?

Quan tiểu thư chống cằm nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn xử lý công sự, vẻ mặt hắn rất chuyên chú, bộ dạng nghiêm cẩn khiến người ta không dám lên tiếng quấy rầy.

Ánh mắt cô dời xuống dưới, nơi chiếc cằm cương nghị rồi xuống nữa...

Đại boss rõ ràng muốn dụ dỗ cô đây mà!

Chiếc áo ngủ không biết từ lúc nào đã mở ra một nửa, cả xương quai xanh lẫn lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông đều lộ ra, dưới ánh đèn càng thêm mê người...

Quan tiểu trư nuốt nuốt nước bọt, tâm ngứa mà tay cũng ngứa.

'Qua giúp anh rót ly nước.' Người đàn ông vẫn cắm cúi làm, miệng ra lệnh cho cô.

'Được.' Quan tiểu thư vội vàng chạy đến, giống như nha hoàn rót nước xong ngoan ngoãn đưa đến trước mặt ông chủ, 'Nước đây.'

Đại boss cầm lấy uống một ngụm rồi đặt xuống, thuận tiện kéo cô nha hoàn ngồi lên đùi mình.

'Không phải anh muốn làm việc sao?' Hai tay cô đặt trên vai hắn nhưng ánh mắt đã dời xuống dưới.

'Thỏa mãn em cũng là một phần công việc.' Người đàn ông kéo hai tay cô xuống, dán nó lên lồng ngực nóng hổi của mình, 'Nhìn anh không phải còn hay hơn nhìn mấy thứ truyện tranh kia sao?' Quan trọng là còn có thể sờ.

'Nhưng truyện tranh có hai người nha...' Quan tiểu thư không biết chết sống trả lời, sau đó lại còn liều lĩnh hỏi một câu, 'Trước đây mỗi ngày anh đều cùng Khải Văn ở một chỗ, có bao giờ có suy nghĩ đó không?'

Chát một tiếng, mông của Quan tiểu thư đã bị đánh một cái, đau đến cô kêu oai oái...

'Sau này nếu còn những suy nghĩ vớ vẩn ấy, xem anh trừng trị em thế nào.'

'Nghĩ cũng không được sao?'

'Không được. Sau này không được xem những thứ rác rưởi kia nữa.'

Không nghiêm lên cô còn tưởng hắn nói đùa. Ngày mai hắn sẽ cho người ném hết những thứ truyện tranh kia của cô vào thùng rác.

'Anh quá đáng thật, em muốn xem...'

'Muốn xem thì xem anh thôi.' Người đàn ông trực tiếp chặn miệng cô lại.

Vì để Quan tiểu thư ngày hôm sau có thể đi làm đúng giờ, Sầm tiên sinh ngược lại không hành hạ cô quá thảm, không ngờ cô nàng về đến phòng rồi lại không biết chết sống trêu chọc hắn, khiến hắn nhịn không được lại bắt nạt cô một lần mới tốt bụng để cô ngủ đến trời sáng.

Ngày hôm sau, Quan Mẫn Mẫn bị một vị đại boss thể lực có chút biến thái nào đó kéo dậy, mắt còn chưa kịp mở đã bị tròng vào một bộ đồ bơi rồi kéo ra khỏi phòng.

'Đi đâu vậy?' Cả người gần như treo trên cánh tay hắn, ngay cả giọng nói cũng có chút vô lực.

'Bơi.'

Lời vừa dứt, Quan tiểu thư còn chưa kịp mở miệng thì cả người đã bị ném vào hồ bơi.

'Aaa!' Cũng may là ở khu vực nước cạn, Quan tiểu thư giãy dụa một chút mới đứng lên được, nhìn người đàn ông đang đứng khoanh tay trước ngực xem trò vui kêu lớn, 'Anh thật quá đáng.'

'Vận động một chút tốt cho thân thể.' Người đàn ông vừa làm nóng vừa nói. 

'Thể lực của em đâu có tệ lắm.' Quan tiểu thư không cam lòng nói.

'Chịu được không quá một giờ, cho nên phải rèn luyện thêm.'

'Là thể lực anh biến thái thôi mà!' Hai tay Quan tiểu thư chụm lại vốc nước tát về phía hắn.

'Lá gan lớn rồi phải không?' Người đàn ông nhảy xuống hồ, bơi đến trước mặt cô, chỉ một tay là đủ khiến cô bại trận thê thảm, không có sức chống cự.

'Không chơi nữa, không chơi nữa.' Cô ở trong nước kêu oai oái, mắt đã bị tạt đến mở không lên.

'Có muốn cùng bơi một vòng không?'

Người đàn ông dừng tay, mắt nhìn làn da bị nước thấm ướt càng thêm bóng loáng, chút vải vóc kia không che được thân hình mạn diệu của cô, mái tóc dài ướt sũng nước khiến cô như phủ thêm một vẻ kiều mị, mà nụ cười ngọt ngào đó, tuyệt đối đủ khiến đàn ông thất thủ.

'Không cần.' Bơi cùng hắn có khác gì tự tìm tội chịu? Nói không chừng hắn bơi một vòng rồi quay lại cô vẫn còn chưa tới đầu bên kia! Huống gì kỹ thuật bơi của cô vốn chẳng bằng ai, bao nhiêu năm rồi chưa xuống nước, không có phao cô thật sự không dám bơi ra chỗ sâu.

'Thật sự không cần?' Cánh tay hắn vòng qua eo cô, thân thể hai người dán sát vào nhau một cách ái muội, 'Đáng ghét thật, người ta không dám bơi ra chỗ nước sâu mà.'

Cô đưa tay huých hắn một cái, lại bị mỹ sắc trước mắt khiến cho không dời mắt đi nổi.

Hồ bơi của nhà lớn họ Sầm là hồ lộ thiên, dưới ánh mặt trời buổi sáng, lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông chỉ cách gang tấc, cái loại thị giác và xúc giác đều bị kích thích này ở trong nhà tuyệt đối không thể có.

Trời ạ, có muốn để cho người ta sống không? Quan tiểu thư chỉ thấy tim mình đập hỗn loạn, miệng đắng lưỡi khô, đôi má nóng lên...

Xuân sắc ngay trước mặt, quả thực khó mà chống cự!

Không khí chợt trở nên ái muội hẳn, hai người thân thể ướt sũng dán ở trong nước, không làm chút vận động thích hợp thật có lỗi với cảnh đẹp buổi sáng thế này!

Kế hoạch tập bơi một giờ buổi sáng của Sầm tiên sinh đổi thành một loại vận động kịch liệt khác sau đó tinh thần sung mãn lái xe đến công ty, ngược lại Quan tiểu thư ngồi ở ghế phụ lái gục gà gục gặc muốn ngủ, đến công ty vẫn phải nhờ hắn gọi dậy.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv