Chương 110: Ấm áp sẻ chia (2)
'Ba sẽ không chấp nhận chuyện anh với em, em bây giờ cũng coi như đã phản bội ba rồi, không biết sau này có giống như anh hai và chị ba không nữa. Ngay cả con trai trưởng của mình mà ba còn như vậy, em thì có đáng kể gì.'
Tuy mẹ nói sớm muộn gì ba cũng sẽ nguôi giận, nhưng bất kể thế nào ba cũng là ba của cô, chọc giận ông vốn không phải ý nguyện của cô, huống chi chuyện này còn có thể liên lụy đến đến mẹ.
Nhưng giờ chuyện cô cần phải suy nghĩ không chỉ là vấn đề của ba mà còn cả tiểu Quan tiên sinh nhà cô nữa.
Hai gia đình cũng rất dễ phủi sạch quan hệ nhưng lại vì một đứa bé mà cứ dây dưa cả đời. Hơn nữa theo cá tính trọng thị huyết mạch của Sầm lão gia tử, con trai cô chắc chắn phải lập tức được ghi tên vào gia phổ.
Chuyện giữa Quan Thiệu Hiên và hai anh em Quan Dĩ Thần, Sầm Chí Quyền không muốn nói nhiều, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà họ Quan, chỉ cần không dính dấp đến Quan Mẫn Mẫn, hắn có thể làm như không biết. Nhưng nếu cô đã muốn hỏi, vậy hắn cũng phải nên trấn an một chút đồng thời tỏ rõ lập trường của mình.
'Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được, anh sẽ không để ai bắt nạt em. Quan hệ giữa ba và anh chị của em không đơn giản như bề ngoài em thấy đâu. Cho nên, cho dù ba em có tức giận chuyện giữa anh với em thì quan hệ cũng sẽ không căng thẳng giống như với Quan Dĩ Thần đâu. Mẫn Mẫn, bật cả người khác nghĩ em thế nào, nhưng trong mắt anh em chính là em. Không nên xem thường bản thân. Xuất thân của em không sai, em phải nhớ, cha mẹ có quyền quyết định có sinh đứa con đó ra hay không, nhưng đứa con không có quyền quyết định cha mẹ của mình. Hiểu không?'
Cho nên sự ra đời của bất cứ đứa bé nào cũng không phải là lỗi của nó. Không ai có quyền xem thường xuất thân của người khác.
Hắn làm sao không nhận ra, cô luôn rất dè dặt với thân phận con của vợ nhỏ của mình.
Đối với xuất thân của mình, Quan Mẫn Mẫn đúng là có chút nhạy cảm, cô là người rất biết thân biết phận.
Lúc được đưa đến nhà họ Quan, cô không chỉ phải chịu ánh mắt lạnh nhạt của người nhà họ Quan mà cả sự xem thường của những người khác nữa khiến cô cho rằng, xuất thân con riêng của mình thật sự là một sai lầm.
Mà ngay vừa nãy, những lời nói nghiêm túc và súc tích của người đàn ông khiến cô cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua lòng mình, rất ấm áp.
Đúng vậy, xuất thân của cô không có gì sai, cô không cần cảm thấy áy náy, cũng không cần cảm thấy có lỗi với bất kỳ ai. Nếu thực sự phải suy xét xem đó là lỗi của ai, thì đó là chuyện giữa ba và mẹ cô.
Những chuyện này trước giờ chưa có ai nói với cô, mà giờ nó lại được nói ra từ miệng của Sầm Chí Quyền, người mà cô trước giờ muốn tránh còn không kịp.
Hắn lần nữa cho cô thấy một mặt khác của mình, hắn cũng không phải lạnh nhạt vô tình như vẻ ngoài của mình, hoặc nói một cách khác, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể trở thành một người đàn ông ân cần, chu đáo, tâm lý đủ khiến bất kỳ người phụ nữ nào động lòng.
'Cảm ơn anh.' Cô nhìn hắn mỉm cười, nụ cười ngọt ngào và trong sáng mà hắn thích nhất.
'Về nhà rồi cảm ơn sau.' Người đàn ông đưa tay cọ nhẹ lên mũi cô.
'Oa, lại muốn bắt nạt em sao?' Quan tiểu thư chu môi, 'Anh bắt nạt em 10 năm rồi đó.'
Không khí đang vui vẻ, Quan tiểu thư lại bắt đầu tính nợ cũ.
'Anh bắt nạt em 10 năm? Chuyện là thế nào?' Sầm tiên sinh bất mãn lườm cô, tội danh này không nhẹ nha.
'Nhìn người ta hết trơn còn không phải sao?'
'Chuyện lúc nào vậy?'
'A, anh chơi xấu!' Quan tiểu thư tức muốn điên rồi, 'Lần đó ở hồ bơi nhà anh, đai áo người ta rớt xuống anh...' Cô nói không được nữa, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dưới ánh đèn đường càng thêm sinh động vô cùng, nhất là đôi mắt to tròn, trong sáng, khiến hắn nhìn mà suýt nữa không rời mắt đi được.
'Ờ.' Người đàn ông thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc lái xe.
'Anh còn ờ nữa! Rõ ràng là anh cố ý, ăn đậu hũ còn không dám thừa nhận.'
'Ăn đậu hũ? Lúc đó em còn là một đứa con nít, có gì để ăn đậu hũ chứ?' Người đàn ông có chút vô sỉ phủ nhận.
Điều không nói với cô chính là, hôm đó, tình cảnh đó, thân thể thiếu nữ mới lớn như đóa sen mới nở quẩn quanh trong đầu hắn không cách nào xua đi được, rất nhiều rất nhiều năm...
'Anh mới là con nít.' Quan Mẫn Mẫn giận đến muốn cắn người.
Đúng là vừa ăn cướp lại vừa la làng, thật sự rất quá đáng. Tuy rằng năm đó cô chỉ mới có cúp A, nhưng vậy thì sao chứ? Năm đó người ta mới vừa dậy thì thôi mà, cũng dám xem thường cô!
'Mười năm trước anh cũng không phải con nít.' Người đàn ông cười cười véo má cô.
'Đúng là ông chú xấu xa.' Cô túm tay hắn lại cắn vào ngón tay một cái.
'Ăn ngon không? Có muốn tiếp tục không?'
Chủ đề đầy tình sắc như vậy, cô nói không nổi nữa. Quan Mẫn Mẫn thả tay hắn ra, ngoảnh mặt ra ngoài cửa xe không thèm nhìn người đàn ông nữa.
'Dễ giận vậy sao? Đúng là con nít!' Hắn tiếp tục trêu cô còn cô thì hạ quyết tâm mặc kệ hắn.
'Được rồi được rồi, không phải con nít, là người lớn.' Cô mà là con nít, hắn bắt nạt như vậy thật sự rất có cảm giác tội lỗi.
Nhắc đến con nít, hắn không phải không nhớ đến con trai của họ.
Con trai của họ, chỉ nghĩ đến đó thôi trong lòng người đàn ông chợt dâng lên một niềm vui sướng.
'Em có biết thằng nhóc kia vì sao lại đến công ty tìm anh không?' Câu chuyện chợt xoay qua Quan Cảnh Duệ.
'Tại sao?' Quan tiểu thư rốt cuộc cũng chịu quay mặt lại.
Sầm Chí Quyền đem mọi chuyện kể lại một lần cho cô, Quan Mẫn Mẫn nghe xong thật sự có một nỗi xúc động muốn đi tìm thằng nhóc kia đánh cho một trận.
Thằng nhóc này...lại dám dấu cô đi hack công ty của ba mình. Đúng là đồ bất hiếu mà!
Đã nói với con trai rất nhiều lần rồi, bảo con đừng ỷ vào chút thông minh của mình mà đi làm chuyện phạm pháp rồi mà, vậy mà nó chẳng những dám làm, mà còn động đến Sầm thị nữa.
Nếu không phải vừa khéo là Sầm thị vậy hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.
Nếu con cô bị bắt ở bị cảnh sát bắt, vậy người mẹ này mang tội lớn rồi. Nhưng muốn chắc cũng chỉ trách cô ngay cả một đứa bé sáu tuổi cũng quản giáo không nổi. Vì vậy đôi khi đứa nhỏ thật sự cần một người cha cường đại hơn mình nhiều lần để quản giáo, bằng không cứ để nó tiếp tục không biết trời cao đất dày thế này, hậu quả thật khó tưởng tượng.
'Anh nhất định phải dạy dỗ nó một trận cho đàng hoàng.' Quan tiểu thư nghiến răng nghiến lợi nói.
Mà lúc này, đang ở nhà lớn họ Sầm đánh cờ với Sầm lão gia tử, tiểu Quan tiên sinh đột nhiên hắt hơi mấy cái liền khiến lão gia tử hốt hoảng, trực tiếp gọi bác sĩ gia đình đến xem thử đứa cháu bảo bối của ông có bị cảm hay không.
Cho nên mới nói, Quan tiểu thư có trừng trị được con trai mình hay không cũng khó nói lắm. Giờ tiểu Quan tiên sinh đã tìm được núi dựa vững chắc là Sầm lão gia tử rồi, cô làm gì được đây?
Chuyện giáo dục trẻ con luôn là vấn đề đau đầu của nhiều gia đình, mà với cá tính của mình, Quan tiểu thư nhất định sẽ tìm người để đùn đẩy trách nhiệm, mà đối tượng lựa chọn tốt nhất không ai khác hơn là ba của đứa nhỏ, vị đại Boss bên cạnh cô đây.
'Nó rất thông minh, nếu được mài giũa thỏa đáng sẽ rất tốt.' Đại Boss đầu gật đầu, quyết định phải dành thời gian mài dũa tiểu tử kia.
Ba mẹ của đứa nhỏ, lần đầu tiên rất ăn ý ấy triển khai kế hoạch giáo dục con trai, khiến cho tiểu Quan tiên sinh ở nhà cứ hắt hơi không ngừng.
****
Nói chuyện rôm rả suốt trên đường, nhưng khi gần đến căn hộ của hắn Quan tiểu thư đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, ngay cả xuống xe bước chân cũng mềm yếu vô lực, người đàn ông thấy vậy dứt khoát bế bổng cô lên mà cô cũng rất tự nhiên rúc vào ngực người đàn ông ngủ thiếp đi, về đến nhà, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh lại.
Vì để cho cô ngủ thoải mái một chút, hắn giúp cô cởi hết quần áo, bao gồm cả quần áo trong.
Bị cởi sạch trơn, Quan tiểu thư thấp giọng nỉ non kêu lạnh rồi sờ soạng tìm chăn đắp. Người đàn ông ngồi bên giường giữ tay cô lại, kéo chăn qua, giúp cô đắp lên người, cô gái trên giường mới xem như an phận một chút.
Lấy tuýp thuốc giúp cô thoa một lần nơi chỗ bị đánh và những vết bầm buổi chiều hắn hơi kích động tạo ra rồi tắt đèn, chỉ lưu lại một ngọn đèn nhỏ đầu giường.
Dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn ngủ, gương mặt điềm tĩnh và ngọt ngào của cô trong giấc ngủ ánh vào đáy mắt hắn. Người đàn ông đưa tay vén những sợi tóc quấn quanh cổ cô ra, trên làn da trắng nõn ấy ấy, ngoại trừ những dấu vết mà hắn cố tình lưu lại, rõ ràng hơn là dấu những ngón tay, dấu tích chứng tỏ có người cố ý bóp cổ. Đôi mắt người đàn ông nheo lại, cúi xuống hôn lên chỗ vết thương một lúc lâu mới đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.
Đi đến thư phòng, hắn gọi điện thoại cho lão gia tử, rất nhanh dì Lâm đã chuyển điện thoại cho ông...