Chương 02: Như mộng lại không phải mộng, cố nhân trùng phùng (2)
Sự ngạc nhiên quá độ khiến Quan Mẫn Mẫn nhất thời quên mất bản thân vốn sợ người kia đến mức nào, đương nhiên đã quên cô tốt nhất là nên bỏ lại hai va li hành lý kia mà lập tức trèo lên xe taxi, trốn được xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Nhưng lúc này cô chỉ đứng yên đó như tượng gỗ, đôi mắt to trợn tròn nhìn người đàn ông.
'Sao? Không quen với tôi sao?' Sầm Chí Quyền mặt không biểu cảm hỏi.
Cho dù người của cả thế giới này cô đều không quen nhưng anh ta, cô làm sao dám nói không quen đây?
Hoàn hồn lại, ngập ngừng vài giây sau cô mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, 'Nào có.' Trong giọng nói Quan Mẫn Mẫn không giấu được sự bối rối, 'Đã lâu không gặp Sầm...Sầm đại ca.'
Sầm Chí Quyền cũng chưa từng nghĩ đến, sau sáu năm không gặp giờ cô với hắn lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, rất đột ngột, thậm chí có chút... trở tay không kịp.
Hắn liếc qua hai va li hành lý to đùng bên cạnh Quan Mẫn Mẫn. Cô mới vừa về nước sao? Một mình sao?
'Đi đâu? Tôi đưa em đi.' Sầm Chí Quyền nhàn nhạt nói.
'Không... không cần đâu. Em ngồi xe taxi được rồi.' Quan Mẫn Mẫn vội vàng cự tuyệt.
Lên xe của Sầm Chí Quyền? Cô không có cái gan đó!
Sáu năm trước cô chỉ ngồi xe anh ta một lần là đã phạm sai lần lớn nhất đời này của mình, cô làm sao có dũng khí ngồi xe của anh ta lần thứ hai?
'Lên xe!' Khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên, chỉ là hai chữ, giọng rất nhẹ, rất nhẹ nhưng nghe vào tai Quan Mẫn Mẫn, rõ ràng là không chấp nhận cự tuyệt mà cô cũng không dám cự tuyệt.
Cốp sau xe đã bật lên mà Sầm Chí Quyền ngồi trong cũng không nói thêm tiếng nào nhưng Quan Mẫn Mẫn cũng biết ý hắn là bảo cô để hai va li kia vào trong.
Vali rất nặng nhưng cô nào dám lên tiếng nhờ Sầm đại boss xuống xe giúp mình chứ.
Anh ta nhất định rất hận cô! Trước đây trên mặt anh ta tuy rằng vẫn luôn duy trì sự lãnh đạm thế này nhưng cũng không đến nỗi không phong độ xuống xe giúp một cô gái nâng va li hành lý nặng như vậy bỏ vào cốp xe.
Đương nhiên, anh ta hận cô cũng đúng thôi, nếu như đổi lại là cô, không chừng cô đã lái xe đi mất từ lâu. Nhưng sao anh ta lại dừng xe, còn bảo cô lên xe làm gì nhỉ?
Sầm Chí Quyền từ kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh một cô gái nhỏ nhắn đang cố sức dùng đôi tay mảnh khảnh của mình nhấc va li hành lý to đùng lên, đôi tay đang đặt trên vô lăng vô thức siết chặt lại nhưng cuối cũng vẫn không đẩy cửa xe bước xuống.
Quan Mẫn Mẫn cho hành lý vào xong thì quay lại đứng bên ngoài ghế lái, giống như một học sinh tiểu học đang chờ giáo viên chỉ dẫn.
'Còn không mau lên xe?' Sầm Chí Quyền chăm chú nhìn cô gái đang bối rối không biết làm sao kia.
'Em...em không biết phải ngồi ở đâu.
Vị trí phụ lái trước giờ luôn dành cho người tương đối thân thiết thì thích hợp hơn, chẳng hạn như người thân, bạn gái gì đó, nhưng nếu như cô ngồi ở băng sau thì giống như xem anh ta là tài xế, điều này càng không thích hợp.
Nhìn vẻ rối rắm của cô, Sầm Chí Quyền lạnh nhạt lên tiếng, 'Nóc xe của tôi không thể ngồi.'
Quan Mẫn Mẫn bối rối liếc người trong xe một cái, cô vẫn luôn biết người đàn ông này có đôi mắt rất có hồn, thâm thúy giống như đầm sâu không thấy đáy mà gương mặt với những đường nét như điêu khắc kia cùng vẻ lãnh đạm luôn khiến người ta không dám nhìn lâu một giây.
Nhiều năm trước như thế, nhiều năm sau gặp lại càng là như thế. Hai tay cô sít sao níu lấy gấu váy, vô ý thức nuốt nuốt nước bọt, tầm mắt lặng lẽ dời đi.
'Ngồi ở đằng trước, nhanh một chút, xe phía sau đang giục.' Không để tâm tìm hiểu xem cô rốt cuộc đang nghĩ gì, Sầm Chí Quyền trực tiếp hạ lệnh.
'Ồ.' Quan Mẫn Mẫn chỉ đành cắn răng tuân mệnh nhưng ngồi vào ghế phụ rồi cô lại có chút bối rối không biết làm sao, 'Chờ...chờ một chút, váy của tôi bị kẹt ở cửa xe.' Cô ngượng ngùng đẩy cửa xe lần nữa để giật gấu váy ra, đầu lại bởi vì động tác quá mạnh mà đụng thẳng vào cửa kính xe.
Đau quá! Thật là vụng về quá mức! Sao cô lại vụng về đến thế chứ?
Hơn nữa, dây an toàn thế nào mà vẫn không kéo lên được???
Sầm Chí Quyền tay giữ vô lăng nghiêng đầu nhìn sang cô gái bên cạnh, 'Em đang làm gì vậy?'
Quan Mẫn Mẫn bối rối rũ mắt, 'Hình như dây an toàn hư rồi.' Tuy rằng chê bai chiếc xe giá trị cả triệu của anh ta hình như không tốt lắm nhưng sự thật là cô dùng sức thế nào cũng không kéo dây an toàn lên được.
Sầm Chí Quyền trấn tĩnh nhìn cô mấy giây mới lên tiếng, 'Kẹt ở cửa xe kìa.'
'Phải...phải không?' Quan Mẫn Mẫn xoay đầu qua, lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chết, lí rí nói xin lỗi rồi lần nữa mở cửa xe, kéo dây an toàn lên.
Xe mới rời khỏi sân bay, hai tay rụt rè đặt trên đầu gối, mặt xoay ra ngoài, không dám nhìn thẳng người đàn ông bên cạnh.
Xe vững vàng tiến lên mà trong xe, là một sự im lặng khiến người ta ngạt thở đang tràn lan.
Nói cho đúng ra, nếu như ở bên cạnh Quan Mẫn Mẫn là Sầm Chí Quyền, cô sẽ luôn có cảm giác áp bức đến nghẹt thở như vậy, chỉ rieng chuyện đối mặt với người đàn ông này là cô đã khẩn trương vô cùng rồi huống chi bây giờ trên người cô còn thêm một sợi dây an toàn.
Có lẽ cô sắp thiếu dưỡng khí mà chết mất thôi!
Toàn thân Quan Mẫn Mẫn cứng đờ ngồi trên ghế phụ, cố gắng điều tiết hô hấp. Anh ta cũng không nói sẽ làm gì cô, cô sợ sệt như thế làm gì chứ?
Nhưng, bộ dạng khẩn trương của cô khiến Sầm Chí Quyền muốn không để ý đến cũng khó.
'Quan Mẫn Mẫn!' Hắn không nhịn được lên tiếng, 'Em có vấn đề gì?'
'Em...em chỉ có chút khó thở.'
Khó thở bởi vì không biết anh định làm gì!
Sầm Chí Quyền liếc nhìn tình huống phía sau một chút rồi xoay vô lăng, cho xe dừng lại bên đường.
'Thế nào?'
'Em...' Cô kéo kéo dây an toàn, vẫn không dám nhìn thẳng, '...không có gì, dây an toàn chặt quá thôi.'
'Thật không sao chứ?' Hắn hỏi lại.
'Không sao.' Chỉ cần hắn đừng nhìn cô, đừng nói chuyện với cô là được.
Thấy cô từ đầu đến cuối đều không dám nhìn mình, bàn tay đang giữ vô lăng của hắn bất giác siết chặt, cố nén cơn tức đang dâng lên trong lòng, 'Tôi đáng sợ vậy sao?'
Đáng sợ đến nỗi khiến cô mỗi lần nhìn thấy hắn đều cúi gằm đầu hoặc xoay mặt sang hướng khác nhưng dường như trước giờ hắn chưa từng hung dữ với cô thì phải? Cho dù năm đó cô tùy hứng trốn đi hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm cô tính sổ. Lần này tình cờ gặp lại hắn cũng không nhắc lại chuyện cũ, cô rốt cuộc sợ cái gì?
'Đâu có!' Cô ngượng ngùng trả lời.
Hai người họ, nói thân không thân nhưng nói lạ, cũng không hề lạ.
Năm đó, bởi vì quan hệ giữa cô với Sầm Chí Tề mà cô ra vào nhà họ Sầm vô số lần, số lần hai người gặp nhau cũng không thể coi là quá ít, đương nhiên cũng từng nói chuyện với nhau nhưng cực ít giống như bây giờ, hai người nói chuyện với nhau trong một không gian chật hẹp như vậy, đương nhiên, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lần trước đó để lại cho cô hồi ức không quá tốt đẹp cho nên, tránh được thì tránh thôi.
Hai người dù sao cũng đã từng có quan hệ thân mật nhất giữa nam và nữ, hơn nữa, đã từng là một đôi nam nữ sắp sửa kết hôn, sao có thể nói là xa lạ được?
Nhưng chính vì như vậy cho nên cô mới càng thêm thắc thỏm không yên, huống gì cô trước giờ luôn sợ người đàn ông này. Lần này quay về, cô căn bản là chưa nghĩ kỹ làm sao đối mặt anh ta.
Dù sao năm đó người đào hôn là cô mà mất mặt là nhà họ Sầm, chỉ là hai tuồng kịch đào hôn kia nhân vật chính đều là người của nhà họ Sầm mà đầu dây mối nhợ gây nên hai tuồng kịch kia, không cần phải nói cũng biết là ai.
Nghe mẹ cô nói, nửa năm trước hình như Sầm Chí Quyền đã có đối tượng kết giao, vì vậy cảm giác tội lỗi trong lòng cô mới giảm bớt đôi chút.
Nhưng khi thật sự đối mặt với anh ta, ngay cả một câu xin lỗi cô cũng không thốt nên lời, thậm chí là khẩn trương đến sắp không thở nổi.
Haizz, lúc nào thì cô mới không sợ anh ta đây chứ?