Khi hai vợ chồng họ Lạc rời đi, phòng ăn rộng thênh thang chỉ còn lại hai người, bầu không khí lại trở nên im lặng như tờ, hai người làm đứng sau lưng cũng không dám tiến lên hỏi xem bữa ăn đã kết thúc hay chưa.
Cuối cùng vẫn là Giang Tâm Đóa lên tiếng trước,'Muộn lắm rồi, em nghĩ em nên về.'
'Em muốn đi đâu?' Phạm Trọng Nam thấy cô đứng dậy thì cũng vội đứng lên đi đến trước mặt cô.
'Về khách sạn. Tối nay tạm thời em không đưa con đi.' Cô còn rất nhiều chuyện chưa kịp hỏi hắn, cô cần có chút thời gian bình tĩnh lại, suy nghĩ cho kỹ càng xem nên quyết định thế nào.
'Đóa Đóa...' Hắn lên tiếng, giọng khàn khàn, 'Tối nay, có thể lưu lại không?'
Lưu lại? Hắn thực biết nắm bắt thời cơ.
'Không cần đâu, cám ơn.'
Cô nghiêng người định lách qua nhưng hắn vẫn đứng im như pho tượng, rõ ràng là không có ý để cho cô đi.
'Đóa Đóa, vì các con, chúng ta có thể...'
'Không có “chúng ta”!' Cũng “không thể”, Giang Tâm Đóa tỏ rõ thái độ kiên định.
Mặt đối mặt nhau, thật lâu, Phạm Trọng Nam thở dài một tiếng, 'Được, nếu như em kiên quyết như thế, anh đưa em về khách sạn.'
Nói xong hắn xoay người lách sang một bên, không chắn đường cô nữa.
Giang Tâm Đóa mặc kệ hắn, bước thẳng lên lầu tìm hai cục cưng của mình.
Phòng của con trai không khó tìm, chính là ở đối diện phòng ngủ chính, lúc cô đi đến thì thấy cửa không đóng, hai đứa nhỏ đang ngồi duỗi chân trên thảm trò chuyện.
Ánh đèn nhu hòa chiếu trên hai thân hình bé nhỏ, ấm áp mà tràn đầy tình cảm khiến cô không nỡ lên tiếng gọi họ, cứ thế tựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn, lẳng lặng nghe.
'Anh à, sao ở đây không có quyển truyện nào hết vậy?' Giang Phẩm Huyên nhìn thấy những quyển sách bày trên thảm, không có quyển nào khiến cô bé thấy hứng thú cả.
'Truyện? Em thích truyện gì? Giống như chuyện của công chúa Bạch Tuyết hở?'
Phạm Dật Triển từ lúc biết chữ đến giờ trong đầu đều toàn những con số, ngôn ngữ và các khái niệm cơ bản trong thương nghiệp, phàm những kiến thức có liên quan đến chuyện kinh doanh và quản lý cậu nhóc đều phải hấp thụ còn truyện cổ tích, truyện ngụ ngôn gì đó chỉ là những thứ giết thời gian của trẻ con, không phải những loại sách nên đọc.
Sở dĩ biết được công chúa Bạch Tuyết là bởi vì lúc đến trường nghe hai bạn nữ ngồi gần nói chuyện, nhưng cậu nhóc không hề có hứng thú gì.
Nhưng thì ra em gái cũng giống như những nữ sinh khác, cũng thích đọc truyện cổ tích, vậy ngày mai cậu phải nói với ba mua thêm một ít sách loại này, như vậy em gái mới có sách để xem.
'Em không thích công chúa Bạch Tuyết.' Giang Phẩm Huyên chống cằm chu môi nói. Câu chuyện này lúc cô bé còn rất nhỏ đã kể cho cô bé rồi, trong trường cô giáo cũng kể nhưng cô bé cứ không thích.'
'Tại sao vậy?'
'Bởi vì công chúa Bạch Tuyết không nghe lời.'
'Là sao?'
'Những chú lùn đã nói là không được cho người lạ vào nhà nhưng cô ấy lại không nghe.' Cho nên mới ăn phải quả táo độc của bà mẹ kế hoàng hậu. 'Hơn nữa cô ấy cũng rất ngốc, bị hoàng hậu gạt đến ba lần.'
'Vậy em thích truyện gì? Ngày mai chúng ta cùng đi mua, được không?'
'Em thích câu chuyện “Martine và các chú thú nhỏ”, thích “Tuyển tập điển tích thành ngữ” của Trung Quốc, còn có sách giới thiệu về du lịch...' Giang Phẩm Huyên vừa nói vừa đếm những đầu ngón tay.
Giang Tâm Đóa thấy hai đứa nhỏ nói chuyện vui vẻ như vậy, trên mặt đều là ý cười tràn đầy thì không nỡ quấy nhiễu, quyết định để chúng nói chuyện thêm một lát nữa, dù sao cũng mới vừa ăn cơm tối thôi.
Lùi lại hai bước, không ngờ lại đụng vào một bức tường thịt.
'Cẩn thận.' Hắn vội chụp lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, miễn cho cô bị té ngã.
Sự tiếp xúc quá gần với hắn khiến cô giật nảy mình, vụt ngẩng đầu lên, trán vừa khéo sượt qua chiếc cằm lún phún râu của hắn, vừa đau vừa nhột.
Hai người đồng thời thở rút một hơi, bốn mắt nhìn nhau, môi với môi chỉ cách trong gang tấc.
'Buông em ra...' Các con còn đang ở bên trong nói chuyện, cô không muốn chúng nhìn thấy cảnh cha mẹ cãi nhau.
'Suỵt...đừng ồn...' Ngón trỏ thon dài của hắn điểm nhẹ lên cánh môi hồng nhuận của cô, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.
Mùi hương bách hợp thoang thoảng quyện vào trong từng hơi thở khiến hắn theo bản năng muốn càng đến gần hơn nữa, rất nhẹ rất nhẹ, mang theo một thái độ gần như là tôn kính, bàn tay có chút thô ráp lướt qua trán, đôi mắt, chóp mũi, sau cùng là cánh môi kiều diễm ướt át...
Xúc cảm mềm mại, lực hấp dẫn trí mạng khiến hắn không dằn lòng được muốn được càng nhiều hơn, đôi tay dần siết lấy vòng eo thanh mảnh của cô khiến thân hình hai người càng thêm sát vào nhau, gần như không còn khoảng cách.
Thân thể của họ luôn cực phù hợp với nhau, bổ sung cho nhau một cách hoàn mỹ, hắn vẫn luôn cho rằng cô là chiếc xương sườn đã mất của mình, không có cô lòng hắn luôn không cách nào an ổn được, luôn trống rỗng, hư không.
Rất muốn rất muốn cô trở về bên cạnh, đời này sẽ không lại buông tay.
Nụ hôn của hắn rất nhẹ, rất nhẹ, chỉ như một chú bướm đang vỗ cánh, dịu dàng lướt qua môi cô mang theo hơi thở hỗn loạn...
Không thỏa mãn với sự nhẹ nhàng đó, nụ hôn dần trở nên mạnh bạo hơn...
Giang Tâm Đóa đánh mạnh vào ngực hắn muốn thoát ra nhưng hắn lại ôm chặt không rời khiến cô chỉ có thể phát ra những âm thanh “Ô...ô...” nhỏ vụn.
'Ba, mẹ, hai người đang làm gì?'
Động tĩnh của hai người ở hành lang đã làm kinh động đến hai đứa nhỏ trong phòng, hai đứa cùng nắm tay nhau bước ra cửa, kinh ngạc nhìn một màn này.
Mẹ nhỏ nhắn đang bị ba áp lên tường, đôi tay mảnh khảnh của mẹ đang vô lực vũ động.
'Họ đang...' Phạm Dật Triển đang suy nghĩ xem nên dùng từ gì để hình dung cho em gái hiểu tình cảnh họ đang thấy, 'Chắc là đang thể hiện tình cảm...'
Có một lần Sara đưa cậu đến Pháp chơi cũng nhìn thấy tình cảnh như bây giờ, lúc đó Sara nói cho cậu biết, hai người đó đang thể hiện tình cảm.
'Vậy ba với mẹ cũng thương nhau sao?' Giang Phẩm Huyên không hiểu, nếu như ba mẹ thương nhau, vì sao không chịu ở chung với nhau chứ?
'Chắc vậy.'
Tiếng thảo luận của hai đứa bé khiến Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng buông tha cho đôi môi ngọt ngào kia, Giang Tâm Đóa thì áo não cực kỳ, không cần nhìn cũng biết mặt mình lúc này chắc chắn là đỏ rực.
Nếu như hai đứa nhỏ không chạy ra, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp kéo cô về phòng.
Trời ạ, Giang Tâm Đóa xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống trốn.
Phạm Trọng Nam đáng chết này sao lại có thể ở trước mặt bọn trẻ làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ? Nhất là khi hai người đã li hôn rồi, hắn không biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ hay sao chứ?
Sau này cô cũng không dám tiếp xúc riêng với hắn nữa rồi.
'Bối Bối, chúng ta về khách sạn trước được không?' Cho dù mất mặt đến mấy cô cũng phải lên tiếng, nhưng khi cô nhìn vẻ thất vọng trên mặt con trai thì lòng đau như cắt...
Mà câu nói của con trai khiến nước mắt cô suýt nữa thì trào ra...
Phạm Dật Triển nhìn mẹ bằng ánh mắt buồn bã, 'Mẹ, mẹ không thích ở với con sao?'
Cổ họng Giang Tâm Đóa vừa chua vừa chát, nghẹn ngào không nói được tiếng nào, cô bước đến ôm lấy thằng bé, cực lực không cho nước mắt rơi.
Cô là một người mẹ kiên cường, không được khóc trước mặt các con! Giang Tâm Đóa tự nhủ với mình như thế. Đứa con trai này, cô thiếu nó 5 năm tình thương của mẹ, cô không có cách nào nói “không” trước mặt nó...
'Mẹ đương nhiên là thích ở với con rồi, cả em gái nữa, các con đều là cục cưng mà mẹ yêu thương nhất.'
'Mẹ, mẹ đang buồn sao?' Bối Bối nghe giọng nói nghẹn ngào của mẹ mình thì hỏi lại.
'Không đâu, mẹ vui mà.'
'Mẹ, vậy tối nay mẹ với em ở lại đây được không? Ngày mai con muốn đưa em đi nhà sách mua mấy quyển sách mà em ấy thích đọc, sau đó con còn phải đưa em đến viện bảo tàng xem khủng long hóa thạch...'
'Ngày mai không cần đi học sao?' Giang Tâm Đóa nhìn gương mặt đáng yêu của con trai, nhịn không được lại hôn một cái khiến cô bé Bối Bối đứng bên cạnh không cam lòng cũng ghé mặt sang.
'Con muốn xin nghỉ một ngày, được không ba?' Phạm Dật Triển có chút không dám chắc chắn nhìn Phạm Trọng Nam nãy giờ vẫn đứng im lăng nhìn ba người.
Nếu như không bị bệnh, trước giờ cậu nhóc chưa từng xin nghỉ, giờ lại xin nghỉ vì đưa em gái đi chơi, không biết người cha trước giờ luôn nghiêm khắc của mình có đồng ý hay không nữa?
Đáng lý mình phải hỏi ý kiến của ba trước rồi mới hứa với em gái mới phải, giờ nếu như ba phản đối, Bối Bối chắc sẽ buồn lắm! Dù sao ngày mai mình chỉ đi học thêm một ngày nữa là lại đến cuối tuần rồi.
Phạm Trọng Nam im lặng thật lâu không trả lời con trai.
Giang Phẩm Huyên thấy vậy sốt ruột chạy đến trước mặt hắn, chủ động đưa bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay hắn, ngước đầu lên, nũng nịu gọi, 'Ba...'
Không nhẫn tâm nhìn con bé ngước đầu lên quá cực khổ, Phạm Trọng Nam khuỵu chân xuống, để chiều cao của mình ngang tầm với con.
Còn Giang Phẩm Huyên lúc này đã buông tay, trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực ấp áp của ba, dùng sức ôm lấy.
Ba với mẹ hoàn toàn không giống nhau, thân thể ba cứng cứng, không giống như mẹ vừa mềm vừa thơm, trên người ba có mùi thuốc lá nhàn nhạt, không khó ngửi chút nào, thì ra đây cảm giác có ba là như vậy sao?
Phạm Trọng Nam đã từng tưởng tượng qua vô số lần mình và con gái gặp nhau sẽ là như thế nào, con gái liệu có làm nũng với hắn giống con gái của Nhĩ Ngôn không. Nhưng khi thân thể bé xíu mềm mại kia bổ nhào vào lòng mình, hắn quả thực có chút luống cuống tay chân không biết làm sao.
Từ sau khi con trai một tuổi, bởi vì công việc quá bận rộn, thời gian hắn ở bên cạnh con quá ít cho nên cơ hội để hai cha con thể hiện tình cảm thông qua cách tiếp xúc tay chân thế này quả thực không nhiều lắm.
Động tác thân mật nhất mà hắn đã từng làm với con trai chính là nắm tay, vỗ vai, vỗ đầu, ôm, hôn loại đó căn bản là không có.
'Ba, ba không muốn ôm con sao?' Giang Phẩm Huyên vẫn duy trì tư thế đó, ở trong ngực ba mình ngước đầu lên, có chút ủy khuất hỏi.
Nhìn vào đôi mắt trong trẻo như nước của con gái, lòng Phạm Trọng Nam mềm nhũn, ôi, con gái của hắn!