Hắn không muốn cô và Lạc Tư ở bên nhau, cho dù cô chính miệng thừa nhận giữa họ chỉ là bạn bè mà thôi. Càng không thể để Ngụy Nhất Minh kia chiếm được một chút thời cơ nào.
'Ba...' Phạm Dật Triển lên tiếng gọi kéo hồn vía đang bay xa của Phạm Trọng Nam trở lại.
'Sao vậy?' Phạm Trọng Nam hỏi lại.
'Người mà Sara nói là muốn gặp con đó, có phải là mẹ không?'
Nếu như phải, vậy người vừa nãy cậu nhóc nhìn thấy bước vào thang máy kia nhất định là mẹ rồi.
Thấy con trai đúng là đã chạm mặt cô, hơn nữa con đã nhìn thấy ảnh cưới của hai người, đương nhiên là sẽ nhận ra. Điều hắn ngạc nhiên là vì sao Đóa Đóa lại không nhận ra con trai.
Phạm Trọng Nam nắm tay con trai, 'Chúng ta về văn phòng nói sau.'
Vào văn phòng, bên trong mùi khói thuốc vẫn còn nồng ngặc, không đợi Phạm Trọng Nam có hành động, Phạm Dật Triển đã chủ động chạy đến mở hết tất cả cửa sổ sau đó ngồi xuống sofa đối diện với ba mình.
Tuy cậu nhóc rất muốn biết ba có phải là vì công việc không vui nên mới hút nhiều thuốc như vậy hay không nhưng điều cậu nhóc càng muốn biết hơn chính là chuyện của mẹ.
Trước đây chỉ được nhìn ảnh của mẹ nên cậu nhóc không có quá nhiều cảm giác nhưng khi người đã mang thai mình mười tháng đứng trước mặt mình, cảm giác đó đương nhiên là không giống.
Nhưng ngay cả một tiếng mẹ cậu nhóc còn chưa kịp gọi, hơn nữa mẹ còn không nhìn thấy cậu nữa.
'Mẹ con đến Luân Đôn rồi...' Phạm Trọng Nam rất muốn hút thuốc nhưng bao thuốc đã hết sạch, hơn nữa con trai đang ở đây cho nên chỉ đành thôi.
'Nếu như đã đến gặp con, tại sao lại đi nhanh như vậy?' Chỉ kém một bước là có thể gặp mặt rồi.
'Mẹ còn chuyện quan trọng hơn phải làm, lần sau chúng ta đi gặp mẹ.' Hắn chỉ có thể nói như vậy, nhưng nếu như đã hứa với con trai, thì cũng coi như cho hắn thêm một lý do để hạ quyết tâm thẳng thắn với cô chuyện này.
Cho dù sau khi cô biết sẽ mắng hắn, sẽ càng hận hắn, càng không thể tha thứ cho hắn thì hắn cũng đã quyết định cho cô biết.
'Vậy...ba, liệu mẹ có thích con không?' Cho dù là trưởng thành sớm thì Phạm Dật Triển chẳng qua cũng chỉ là cậu bé 5 tuổi, sau khi biết mình sắp được gặp mẹ thì trong lòng không khỏi có chút hồi hộp.
'Không đâu. Mẹ nhất định sẽ rất thích con.' Phạm Trọng Nam khó được một lần mỉm cười thoải mái với con trai.
'Ba, thật không?' Trên gương mặt nghiêm nghị của cậu nhóc lộ ra một nụ cười vui sướng và đầy chờ mong.
'Thật.' Hắn cũng lộ ra nụ cười đầy chờ mong.
***
Khi Giang Tâm Đóa từ công ty của hắn bước ra đã thấy xe của Phạm Uyển Viện chờ sẵn ở cửa.
Nhưng thấy cô ra nhanh như vậy, bà ngược lại rất ngạc nhiên.
'Sao nhanh vậy?'
Thằng nhóc kia mới vừa đi lên mà Đóa Đóa đã xuống nhanh như vậy rồi sao? Thật không dễ dàng gì bà mới tạo cho cả nhà họ một cơ hội để gặp mặt, chẳng lẽ lại là công dã tràng rồi?!
'Anh ta có chuyện gì đâu.' Giang Tâm Đóa ngồi vào xe, trong giọng nói có chút oán giận cùng một chút giận dỗi không dễ phát hiện.
Sự giận dỗi này, đương nhiên là đối với Phạm Trọng Nam rồi. Nếu như không có cú điện thoại kia, không chừng cô đã...
'Giờ tạm thời không có chuyện gì thôi, cứ kéo dài mãi, ai mà biết được có chuyện hay không chứ?' Phạm Uyển Viện hừ nhẹ một tiếng, 'Mà hai người nói chuyện gì?'
Đây là điều mà bà muốn biết nhất.
'Có nói gì đâu.' Giang Tâm Đóa nhìn cảnh vật xa lạ bên ngoài cửa xe, nhàn nhạt nói. Đúng là họ chẳng nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn nhau đã tốn hết nửa giờ rồi, mấy câu nói sau đó chẳng qua chỉ trong vài phút ngắn ngủi, lại sau đó nữa, chính là...hắn lại có ý đồ với cô...
'Không nói chuyện gì? Nó lại chọc giận cháu?' Phạm Uyển Viện không quá tin tưởng, bà tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt của Giang Tâm Đóa, muốn từ trên mặt cô tìm ra chút manh mối gì để suy đoán xem sự tình phát triển ra sao.
'Không có. Anh ta rất bận, đang xử lý công sự, đợi anh ta bận xong thì nói chuyện dăm ba câu rồi cháu về.'
Nếu như cô nói hắn không phải đang bận mà chỉ một mực đốt thuốc, Sara nhất định sẽ không yên tâm. Thôi đành vậy, hắn lớn như vậy rồi, tại sao còn không biết quan tâm đến sức khỏe của bản thân chứ?
Trước đây là vậy, giờ lại càng thêm liều mạng!
Thật là ngu ngốc mà! Dê con đã dâng đến miệng rồi mà hắn còn bận xử lý công sự gì chứ? Không thu phục được vợ cũng là đáng đời! Phạm Uyển Viện trong lòng thầm mắng Phạm Trọng Nam không biết bao nhiêu lần.
'Frank không có giới thiệu ai khác cho cháu sao?' Đó mới là chuyện quan trọng nhất. Nhưng lúc Phạm Uyển Viện hỏi câu này, trong lòng bà cũng đã hiểu, chắc chắn Đóa Đóa và Phạm Dật Triển còn chưa gặp nhau.
'Anh ta muốn giới thiệu ai với cháu?' Giang Tâm Đóa khó hiểu hỏi lại.
Phạm Uyển Viện cười lấp liếm, 'Không có gì. Cô tưởng là nó sẽ giới thiệu bạn cho cháu quen. À này, cô đã bảo quản gia chuẩn bị cơm tối, buổi tối đến nhà cô ăn cơm được không?'
Còn về chuyện sắp xếp cho họ gặp nhau, bà đã cố hết sức rồi.
Những chuyện tiếp theo vẫn là do Frank tự xử lý thì tốt hơn, bà thực sự không tiện can thiệp quá nhiều, bằng không Frank nhất định sẽ trách bà.
Bà mới không muốn làm ơn mắc oán!
'Chúng cháu ăn ở khách sạn là được rồi.' Cô sợ nếu dẫn theo Bối Bối đi, có khả năng sẽ gặp Phạm Trọng Nam.
Cuộc gặp mặt giữa hai người hôm nay không phải là rất vui vẻ, vậy thì tạm thời đừng gặp tốt hơn. Dù sao hắn cũng không nói muốn gặp con bé.
'Không được. Cháu với Bối Bối khó được một lần đến Luân Đôn, nhất định phải đi.' Phạm Uyển Viện có đôi khi thể hiện tính khí bá đạo của nhà họ Phạm một cách thật hoàn hảo, sau đó cười híp mắt, 'Yên tâm đi. Frank sẽ không đến chỗ cô. Cô đảm bảo là không có gạt cháu.'
Thề cũng đã thề rồi, chẳng lẽ cô còn kiên trì mãi sao?
'Hơn nữa Chân Chân cũng đang ở đó, hai người cũng đã lâu không gặp nhau rồi phải không? Con bé rất nhớ cháu đấy.'
Nghe nói có Chân Chân ở đó, Giang Tâm Đóa quả thực chẳng còn lý do gì để cự tuyệt.
***
Khi lần nữa cùng con gái đến căn hộ của Phạm Uyển Viện ở trung tâm thành phố Luân Đôn, trong lòng Giang Tâm Đóa cảm khái vạn phần.
'Mẹ, vườn hoa nhà Sara thật đẹp.' Xuống xe, đứng trước một nhà kính trong suốt nhìn những đóa hoa hồng đang nở rộ bên trong, cô bé Giang Phẩm Huyên hào hứng gọi, 'Thật nhiều thật nhiều hoa hồng...'
'Thích không?' Phạm Uyển Viện khuỵu chân xuống, yêu thương vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô bé.
Những năm qua bởi vì nhu cầu của bộ phận PR của tập đoàn Phạm thị nên bà bận rộn với đủ loại hoạt động giao tế khác nhau, số lần đi thăm con bé có thể đếm được trên đầu ngón tay nhưng Bối Bối vẫn còn nhớ bà, vừa nãy lúc gặp bà ở khách sạn con bé còn hào hứng nhào đến ôm chầm lấy bà, hoàn toàn không có chút gì là sợ người lạ khiến lòng bà mềm nhũn.
'Thích.' Giang Phẩm Huyên không chút do dự gật đầu, 'Nhưng tại sao trời lạnh như vậy mà hoa hồng lại nở được?'
'Bởi vì có thể điều chỉnh nhiệt độ của nhà kính mà.'
'Sara, hoa này là ai trồng? Lợi hại thật!'
'Bà trồng đó.' Phạm Uyển Viện cười híp mắt trả lời. Bà muốn nói cho cô bé biết, ở chỗ ba của cô bé cũng có một nhà kính rất lớn nhưng bên trong không phải trồng hoa hồng mà là bách hợp. 'Chúng ta đi hái một ít hoa rồi cắm vào bình, được không?'
'Được hái sao?' Giang Phẩm Huyên lòng đầy chờ mong hỏi.
'Đương nhiên là được. Đi, chúng ta đi hái hoa.' Phạm Uyển Viện nói rồi đứng dậy, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé rồi quay sang Giang Tâm Đóa, 'Đóa Đóa, cháu vào nghỉ ngơi một chút đi. Sắp được ăn cơm rồi.'
Vừa mới đỗ xe xong, Lạc Tư bước đến đỡ lời mẹ mình, 'Mẹ, hai bà cháu đi hái hoa đi, con sẽ lo cho Đóa Đóa.'
Nói rồi đưa tay định cầm lấy tay Giang Tâm Đóa thì lại bị Phạm Uyển Viện đẩy ra, 'Đóa Đóa không cần con lo, đi vào nhà kính giúp mẹ đem kéo qua đây, với giỏ đựng hoa nữa.'
Thật là tên tiểu tử không biết sống chết, lại dám tiếp cận “hoa có chủ”, bị đánh đáng đời.
Ở Luân Đôn, không biết có bao nhiêu tiểu thư con nhà danh giá muốn theo đuổi hắn, sao cứ phải một lòng một dạ muốn theo đuổi Đóa Đóa làm gì chứ?
Nếu hắn chịu nhìn lại, cho dù không thích những cô mắt xanh tóc vàng kia thì cũng có không ít người đẹp đến từ phương Đông vậy, thế nhưng chưa từng thấy con trai bà nghiêm túc với ai, chỉ riêng với Đóa Đóa, vừa gặp là mắt hắn đã tỏa sáng, thật sự là dạy con thất bại mà!
Nếu như Đóa Đóa không phải là chiếc xương sườn của Phạm Trọng Nam, chắc bà sẽ không phản đối con trai nhưng đáng tiếc...
Đời này Frank không thể không có Đóa Đóa, không có cô không biết hắn sống thế nào nữa, con trai mình...vẫn là nên hy sinh một chút.
'Mẹ...những chuyện này bảo người làm làm là được rồi.' Lạc Tư không muốn tìm hiểu xem vì sao mẹ mình lại cố tình tách hai người ra.
'Anh đi giúp Sara lấy giỏ hoa và kéo đi, em tự vào nhà là được rồi.' Giang Tâm Đóa cười đẩy Lạc Tư ra, còn cẩn thận lùi lại mấy bước kéo dài khoảng cách ra hơn.
Cô nhớ đến lời Phạm Trọng Nam nói chiều nay, rằng Lạc Tư thích cô.
Trước đây cô chưa từng suy nghĩ đến chuyện này, chỉ xem như hắn đối với cô nhiệt tình như vậy là do cá tính sáng láng của mình, hơn nữa lúc đó cô với Phạm Trọng Nam còn là vợ chồng, càng không thể nghĩ về phương diện đó.
Nhưng giờ thân phận của mọi người đã khác nhau, nếu nói cô hoàn toàn không nhận ra Lạc Tư thích mình là không thể nào. Chỉ là, cô chỉ có thể xem hắn là bạn tốt, giống như Dung Dung vậy thôi.
Cô không muốn bởi vì tình cảm nam nữ mà khiến tình bạn của hai người cũng mất. Nói cô ích kỷ cũng được nhưng cô thực sự không muốn mất đi người bạn sáng láng như ánh mặt trời này.
Cô nghĩ rằng, chỉ cần hắn không tiến thêm một bước phá hỏng mối quan hệ này thì cô có thể không suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ xem ra là không thể nào rồi!
Cô sợ tình cảm Lạc Tư dành cho mình càng sâu thì càng khó bứt ra cho nên, tốt nhất là nên giữ khoảng cách.
Trong mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ, chỉ cần một bên đối với bên kia có tình cảm nam nữ, vậy thì không còn khả năng là bạn bè được nữa, nhất là khi hai bên đều trong tình trạng độc thân, nếu một bên không bày tỏ sự cự tuyệt rõ ràng thì chỉ khiến cho bên kia càng hãm càng sâu.
Cô không muốn đến cuối cùng họ lại trở nên khó xử đến không thể đối mặt nhau.
Thấy cô rõ ràng là muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người, lòng Lạc Tư bực bội vô cùng.
Nhưng hắn có thể ở trước mặt Bối Bối, trước mặt cô và mẹ biểu đạt lập trường của mình sao?
Thôi đành vậy!
Bờ vai rộng của hắn sụp xuống, 'Được thôi, con chịu phép. Con đi lấy kéo.'
'Mẹ, mẹ có muốn cùng đi hái hoa không?' Cô bé Bối Bối hào hứng gọi.
'Không đi đâu, mọi người đi đi.' Giang Tâm Đóa vẫy tay với cô bé. Bối Bối liền kéo tay Sara đi vào trong nhà kính.
Giang Tâm Đóa mỉm cười nhìn theo bóng họ, vừa định xoay người đi vào nhà thì đã thấy một chiếc xe màu đen đã chậm rãi dừng lại trước cửa...