Năm đó sau khi hiểu được đó chỉ là cái bẫy của Phạm Nhân Kính, hắn vẫn một mực truy tìm tung tích của cô gái kia nhưng hoàn toàn không có chút manh mối gì. Cô ta như bốc hơi khỏi mặt đất vậy! Mà hắn bởi vì phải bận rộn xử lý những công việc rối ren của Phạm thị nên không có thời gian nghĩ đến chuyện đó nữa, đương nhiên càng không có tâm tư đi quản người hoàn toàn không biết chuyện gì là Nguỵ Nhất Minh kia.
Thật không ngờ nhiều năm qua đi, người thanh niên non nớt ngày nào giờ đã trở thành đối thủ của hắn trên thương trường, cướp đi dự án mà hắn tin rằng mình đã nắm chắc trong tay.
'Được, tôi lập tức đi!' Vị giám đốc lập tức rời khỏi cái văn phòng khiến ông hít thở không thông kia.
Từ lúc vị giám đốc rời khỏi văn phòng của Phạm Trọng Nam, suốt ngày hôm đó nếu như không được gọi, không ai dám tiến vào văn phòng của Boss một bước. Nghe nói giờ cơm trưa người trợ lý liều lĩnh bước vào hỏi Boss xem có muốn ăn cơm trưa hay không đã bị mắng đến tối mặt tối mũi, mặt tái nhợt bước ra.
Người của phòng thư ký suốt ngày hôm đó không một ai là không căng thẳng thần kinh nhưng vẫn phải tập trung tinh thần làm việc, hy vọng sớm có thể hoàn thành hết nhiệm vụ trong tay để có thể tạm rời khỏi công ty ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.
Lúc Phạm Uyển Viện và Giang Tâm Đoá bước lên tầng lầu nơi đặt văn phòng làm việc của Phạm Trọng Nam, đập vào mắt chính là tình cảnh một đám nhân viên ai nấy đều căng thẳng thần kinh như những chiến sĩ sắp ra chiến trận.
'Cô Sara...' James, trợ lý đặc biệt của Phạm Trọng Nam là một người có vẻ ngoài điềm tĩnh, khi nhìn thấy Phạm Uyển Viện, anh ta nhưng nhìn thấy cứu tinh vậy, mà khi nhìn thấy Giang Tâm Đoá, thì đôi mắt không khỏi vụt sáng lên, trời ạ, một cô gái Đông Phương thật xinh đẹp!
'James, đừng nhìn những thứ không nên nhìn. Frank đâu?' Phạm Uyển Viện tiến đến chắn trước mặt anh ta, ngăn cản ánh mắt đầy hứng thú kia. Khi nghe Phạm Uyển Viện nhắc đến cái tên kia, gương mặt đầy hứng thú của James sụ xuống.
'Boss đang ở trong văn phòng nhưng nếu như không có chuyện gì trong đại, tôi đề nghị cô hôm khác hẵng đến.'
'Không sao đâu, anh đi làm việc đi.' Phạm Uyển Viện xua tay rồi kéo Giang Tâm Đoá Đi về phía văn phòng của Phạm Trọng Nam.
'Sara, không phải cô nói...' Đứng trước cánh cửa nặng nề của phòng làm việc của hắn, Giang Tâm Đoá kéo tay Phạm Uyển Viện.
Cô vừa mới tới Luân Đôn, với sự giúp đỡ của Lạc Tư, Đăng ký một phòng tổng thống nhưng còn chưa kịp thu dọn hành lý thì đã bị Phạm Uyển Viện kéo ra ngoài, sau đó vội vội vàng vàng lên xe bảo muốn đưa cô đi gặp hắn.
Thấy bộ dạng như trời sắp sụp của Sara, cô hỏi cũng không kịp hỏi vội vàng đi theo bà bởi vì nghĩ rằng hắn đang ở lằn ranh của sống chết. Nào ngờ đâu Sara lại đưa cô đến công ty.
Hắn có thể làm việc, điều này chứng tỏ hắn không có việc gì, vậy cô đến đây làm gì chứ?
'Frank từ khi đi Moscow về thì vẫn luôn ở đây. Tôi cũng không biết nó định làm gì nhưng tóm lại là bấy lâu chưa về nhà một lần.' Ngay cả con trai cũng không lo, cứ bỏ mặc thằng bé cho bà, nhưng câu này bà không dám nói ra.
'Chắc anh ta đang bận việc chứ gì, cháu cũng không tiện làm phiền...'
'Đoá Đoá, cô không biết hai người ở Moscow đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu Frank cứ tự hành hạ mình như thế, cho dù không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng, mà ai khuyên nó cũng không nghe. Nể tình hai người đã từng là vợ chồng, lại còn có con với nhau, con khuyên nó đi...'
'Bọn cháu đã chia tay rồi, cháu...'
'Còn nước còn tát vậy, cô cũng đã cố gắng hết sức rồi, không được thì thôi! Cô ở dưới lầu đợi cháu, cháu cứ thử xem. Chắc cháu cũng không muốn nhìn thấy nó vì làm việc quá sức mà chết đấy chứ?'
Phạm Uyển Viện nói xong, bỏ lại một mình Giang Tâm Đoá, rời đi.
Chẳng lẽ Sara nắm chắc là hắn sẽ nghe lời mình khuyên hay sao? Giang Tâm Đoá Đứng trước cửa thật lâu, tay nâng lên, hạ xuống mấy lần vẫn chưa gõ cửa. Cô nghĩ tới nghĩ lui, sau đó dưới ánh mắt quan sát của những người trong phòng thư ký, quyết định tạm thời đi trước.
Cô không biết mình nên đối mặt với hắn như thế nào! Nếu theo như lời Sara nói, hắn chỉ là làm việc quá sức mà thôi, mà về công việc của hắn, trước đây cô chưa từng can dự chứ nói gì đến bây giờ khi hai người đã chia tay.
Nhưng cô vừa mới xoay người, cánh cửa vốn đang đóng chặt chợt mở ra sau đó một giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận truyền đến bên tai: 'James, báo cáo mà tôi cần đâu?'
Câu hỏi nghiêm lạnh kia vừa dứt thì đã thấy James cầm phần báo cáo đã chuẩn bị sẵn bước nhanh tới. Giang Tâm Đoá thấy vậy thì lùi về sau mấy bước mới ngẩng đầu nhìn vào trong.
Phạm Trọng Nam không ngờ mình tức giận đùng đùng bước tới mở cửa nhìn thấy lại là gương mặt mà chỉ trong giấc mơ mới có thể xuất hiện lại xuất hiện trước mắt mình.
Chắc không phải bởi vì hắn làm việc quá sức mà hoa mắt đấy chứ? Bằng không cô hận hắn như vậy, làm sao lại chủ động xuất hiện trước mặt hắn được? Nếu vậy có lẽ sau này hắn càng nên liều mạng làm việc, như vậy thì có thể thường xuyên gặp được cô hơn.
Hắn cứ thế sững sờ đứng ở bên cửa, lặng lặng nhìn gương mặt xinh đẹp đã khắc sâu trong lòng mình đến không thể xóa nhòa kia.
Giang Tâm Đoá bị ánh mắt quá chăm chú của hắn nhìn đến có được không được tự nhiên, cộng thêm có bấy nhiêu cặp mắt đang lén lút nhìn sang khiến cô bối rối đứng đó, đôi tay thả hai bên sườn lặng lẽ nắm chặt lại, mà tầm mắt lặng lẽ cùng mắt hắn giao triền.
Sắc mặt hắn hình như đúng là không được tốt lắm, gương mặt so với lần cuối cùng họ gặp nhau ở Moscow còn gầy hơn mấy phần, đôi môi mỏng mím chặt lại nhưng ánh mắt thì vẫn sắc bén như xưa...
Hắn rốt cuộc muốn nhìn bao lâu?!
Tay cầm báo cáo, trợ lý James cho dù không tình nguyện đến mấy cũng phải lấy hết can đảm phá vỡ sự im lặng, 'Boss, báo cáo mà ngài cần!'
Đáng tiếc là Boss đại nhân, người khoảng thời gian này khiến bọn họ gần như chỉ còn nửa cái mạng kia hoàn toàn chẳng thèm để ý đến hắn, tầm mắt vẫn sít sao ghim trên người cô gái Đông Phương xinh đẹp kia nhưng James nghe cả suy nghĩ muốn tìm hiểu quan hệ giữa Boss với cô gái kia cũng không dám có, không thể không lên tiếng một lần nữa.
Lúc nãy Boss gọi điện thoại nội bộ bảo hắn mang phần báo cáo kia cho mình, còn chưa tới một phút thì đã thấy Boss tức giận mở cửa định mắng người, nếu hắn còn dám trì hoãn một giây phút nào nói không chừng hôm nay có thể cuốn gói về nhà.
'Anh có muốn lấy đồ trước không?' Giang Tâm Đoá thấy hắn vẫn không nói không rằng đứng đó nhìn cô chằm chằm nên chỉ đành nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở hắn thay cho người trợ lý tội nghiệp kia.
Hơn nữa họ cứ đứng ngoài cửa để cho những người khác như vậy cũng không hay lắm.
James nghe người đẹp Đông Phương lên tiếng nói hộ cho mình thì cảm kích đến nỗi chỉ hận không thể bước đến ôm cô một cái.
Nghe tiếng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai, Phạm Trọng Nam lúc này mới dám xác định mình không phải nằm mơ, không bị hoa mắt.
'Vào đi!' Hắn hoàn toàn không để ý đến người trợ lý đang cầm báo cáo định đưa cho mình, mà trực tiếp ra lệnh cho Giang Tâm Đoá rồi đồ đạc cũng chẳng buồn cầm, xoay người đi thẳng vào phòng.
Giang Tâm Đoá và cả James có chút không hiểu vừa nãy câu “Vào đi!” kia là nói với ai. Hai người cùng nhìn nhau sau đó James cầm báo cáo bước vào.
Đại Boss cuồng công việc của anh ta vừa nãy không phải mở cửa định lấy tư liệu đó sao?
Nhưng James vừa bước vào văn phòng thì đã hiểu ngay câu nói của người Trung Quốc “nếu như biết trước” nghĩa là thế nào.
Khi Boss vừa mới xoay người nhìn thấy người bước vào là hắn thì sắc mặt chợt tối sầm, lạnh giọng quát: 'Ai bảo cậu vào đây? Cô ấy đâu?'
Quát xong hắn không thèm để ý đến James mà vội vàng xông ra cửa, lúc ra đến cửa thì cũng là lúc nhìn thấy cô xoay người rời đi, liền lập tức đuổi theo, nắm lấy cánh tay cô, 'Không cho đi.'
'Phạm Trọng Nam...' Giang Tâm Đoá chỉ kịp gọi tên hắn thì đã thấy mình bị kéo quay ngược trở lại văn phòng, cửa nặng nề sập lại sau lưng khiến cho James, người mới vừa bước ra ngoài ngơ ngác sờ mũi, Boss thật đáng sợ nha!
Cô gái Đông Phương xinh đẹp yếu đuối kia chắc sẽ không bị cơn giận của Boss thiêu cháy đấy chứ?
Giang Tâm Đoá ngồi nơi sofa bất an nhìn người đàn ông vừa mới cứng rắn kéo mình vào phòng sau đó lại đến bàn làm việc ngồi hút thuốc kia. Hắn rốt cuộc muốn làm gì đây? Cứng rắn kéo cô vào phòng rồi lại không nói không rằng, hơn nữa không ngừng hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu...khiến cho cả văn phòng đều đầy mùi khói thuốc mà cô thì đã sớm bị mùi khói thuốc đó làm cho hít thở không thông.
Nếu theo cách hút thuốc này của hắn, ung thư phổi chỉ là chuyện sớm muộn, thảo nào mà Sara lo lắng như vậy.
Hắn, một người đàn ông lớn hơn cô tận 10 tuổi mà lại không biết cách chăm sóc bản thân chút nào sao?
Thấy tay Phạm Trọng Nam lần nữa với về phía hộp thuốc, Giang Tâm Đoá định lên tiếng khuyên ngăn nhưng vừa mới mở miệng thì đã bị mùi khói thuốc nồng nặc làm cho chưa kịp nói tiếng nào thì đã ho đến sặc sụa...
Nghe tiếng ho của cô Phạm Trọng Nam bóp chặt hộp thuốc lá đã trống không ném vào sọt rác, đứng dậy rót một ly nước, đi đến bên cạnh, lẳng lặng đưa cho cô.
Giang Tâm Đoá uống hết ly nước mới xem như tạm ổn nhưng mùi khói thuốc nồng nặc trong phòng vẫn khiến cô thoáng nhíu mày.
'Sao anh lại hút thuốc nhiều như vậy?' Cuối cùng vẫn là Giang Tâm Đoá lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước bằng không cô không biết liệu hắn có giữ im lặng mãi cho đến trời tối hay không.
Cô đã hứa với Bối Bối sẽ mau chóng trở về với con bé, hơn nữa cô cũng không yên tâm khi để con bé ở trong khách sạn cho dù là có Lạc Tư đi nữa.