Giang thị kiến thiết ở Singapore cũng không phải là loại công ty số một số hai gì nhưng cũng đã kinh doanh mấy mươi năm, tuy rằng một hai năm nay bởi vì không theo kịp sự phát triển của thời đại mà rớt lại phía sau nhưng bởi vì Phạm Trọng Nam là con rể của nhà họ Giang nhưng cũng trơ mắt nhìn cơ nghiệp mấy mươi năm của Giang thị sụp đổ mà không ra tay trợ giúp, vì điều này mà giới truyền thông mới bàn tán xôn xao.
Sau khi Giang Tâm Đóa đọc được tin tức đó trên mạng, cô lẳng lặng tắt máy.
Nhớ tới chuyện hôm qua mẹ nói sẽ quay về, cũng không biết đã thu xếp cả chưa, vì thế, cô nhấc điện thoại, lần nữa gọi sang Úc.
Người tiếp điện thoại vẫn là Giang Viễn Hàng, 'Chị, mẹ đã về rồi.'
Giọng của Giang Viễn Hàng thật bình tĩnh, chắc là đã hồi phục sau cơn chấn động.
'Mẹ bay chuyến mấy giờ?' Nếu như mẹ về, cô muốn đi đón bà. Hai mẹ con đã rất lâu không gặp nhau rồi.
'Bốn giờ chiều máy bay sẽ đáp xuống Singapore.'
'Một mình em có tự chăm sóc được mình không?' Trong mắt Giang Tâm Đóa, em trai cô vẫn còn nhỏ lắm. Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ kia, em trai đúng là một công tử nhà giàu chưa từng nếm chút khổ nào, tuy rằng sau chuyện đó, em trai đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn nhiều nhưng dù sao cũng chỉ mới mười hai tuổi.
'Chị, em không còn là con nít nữa. Chuyện của ba tuy em rất buồn nhưng người chết không thể sống lại. Chị phải chăm sóc bản thân cho tốt.'
'Chị Tịnh Nhã đã biết chưa?'
'Mẹ chắc đã cho chị ấy biết rồi.'
Hai chị em nói thêm mấy câu nữa rồi ngắt điện thoại.
Hôm đó, Giang Tâm Đóa ở nhà suốt ngày rầu rĩ không vui, một mực ở trong phòng không chịu ra ngoài.
Hai giờ chiều, cô định ra sân bay đón mẹ nhưng quản gia lại báo với cô, khoảng thời gian này, không có sự đồng ý của Phạm Trọng Nam, cô không được ra ngoài.
Giang Tâm Đóa lúc này mới nhớ lại, hình như tối hôm qua hắn có nói với cô, bảo cô không được ra ngoài, thậm chí cho người xin phép trường học bảo lưu kết quả của cô.
Gần đây quả thực xảy ra quá nhiều chuyện, cô biết. Nhưng cô ra ngoài vẫn luôn có vệ sĩ theo cùng, chỉ muốn ra ngoài gặp mẹ một chút cũng không được sao?
Có chút buồn bực, cô gọi di động cho hắn nhưng thật lâu không có ai nghe, vì thế cô gọi đến công ty, thư ký báo với cô là Phạm Trọng Nam đang họp.
'Cô đi bảo anh ấy nghe điện thoại.' Giang Tâm Đóa nói với thư ký.
'Phạm phu nhân, boss thực sự đang họp. Có chuyện quan trọng gì tôi giúp cô ghi lại, lát nữa họp xong tôi lập tức báo với boss, có được không?'
Giang Tâm Đóa biết thư ký căn bản là không tự quyết định được, vì vậy cũng không làm khó cô, 'Thôi được rồi, tôi tìm Lý Triết.'
Cũng may là Lý Triết không dự họp, điện thoại rất nhanh đã được chuyển đến Phạm Trọng Nam lúc này đang ngồi trong phòng họp nghe báo cáo.
Ra hiệu cho cuộc họp tạm dừng, Phạm Trọng Nam đứng dậy đi ra ngoài, trầm giọng hỏi: 'Đóa Đóa, sao vậy?'
'Em muốn ra sân bay đón mẹ.'
Nghe cô nói vậy, bước chân Phạm Trọng Nam chợt khựng lại sau đó mới nói, 'Không được.'
'Tại sao chứ?'
'Khoảng thời gian này em ngoan ngoãn ở trong nhà, mẹ em anh sẽ cho người đi đón.'
'Nhưng em muốn gặp mẹ.'
'Anh sẽ sắp xếp.'
'Em thật sự không thể ra ngoài sao?' Giang Tâm Đóa hỏi một cách bất lực.
'Không được.'
'Em biết rồi.' Giang Tâm Đóa nói rồi ngắt máy.
Bên này Phạm Trọng Nam nhìn chiếc điện thoại đang kêu những tiếng tút tút kia, thở dài một tiếng.
'Frank, có cần em về nhà với chị ấy không?' Cũng cùng ngồi trong phòng họp, Phạm Hi Nhiên lúc này cũng bước ra, đứng sau lưng hắn.
'Không cần, sau khi cuộc họp kết thúc em lập tức quay về Moscow, phải đảm bảo công trình xây dựng thị trấn tiến hành đúng tiến độ.'
'Vậy ở Luân Đôn...' Trái với hắn, Phạm Hi Nhiên không lo lắng về công trình xây dựng thị trấn bởi vì công trình đó liên quan đến lợi ích của những năm tập đoàn lớn, muốn động đến nó cũng không dễ dàng.
Điều cô lo lắng là trong hội đồng quản trị của tập đoàn bỗng dưng có thêm một vị trí quan trọng, tuy rằng chưa được công bố chính thức nhưng sau này nhất định sẽ có ảnh hưởng cực lớn đến bất kỳ quyết định và sách lược nào của Phạm Trọng Nam.
Phạm Nhân Kính vì có thể khống chế được hắn lại đem phần cổ quyền đặc biệt của ông chuyển giao cho người khác, điều này đối với một người chỉ quen thấy mọi người, mọi việc đều nghe theo lệnh mình, không được phản bác như ông mà nói, đem tiền cược đặt vào tay người khác là một chuyện khó mà tưởng tượng được.
Cho dù chỉ là một phần ba số cổ quyền mà Phạm Nhân Kính có thì cũng đã rất kinh người rồi.
Trước đây bởi vì có thể lấy lại được số cổ quyền của Phạm thị mà tập đoàn Stanley nắm giữ, có thể nói ông đã ra tay đủ ác độc rồi, hôm nay không ngờ ông lại làm đến mức đem cổ quyền chuyển giao ra ngoài.
Rốt cuộc Phạm Nhân Kính đang nghĩ gì vậy?!
'Không cần suy nghĩ nhiều quá.' Trong tay hắn cũng không phải không có thứ có thể lợi dụng được.
Bị ép quá mức đối với ai cũng không có lợi, họ Phạm nếu đổi chủ, cho dù tạm thời không đổi được thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
***
Giang Tâm Đóa ở nhà đợi đằng đẵng ba ngày trời vẫn không được gặp mẹ bởi vì Trình Truyền Phương sau khi đến Singapore thì nhận được điện thoại của bà vợ hai, người lúc đó theo Giang Hán Sinh cùng đến Macao, muốn bà đi một chuyến đến Macao để cùng mang hài cốt của Giang Hán Sinh về lại Singapore. Dù sao lá rụng cũng nên về cội, không nên để ông lại nơi đất khách quê người.
Thế nên Trình Truyền Phương lập tức đi đến Macao.
Mà mấy ngày này Phạm Trọng Nam rõ ràng cũng rất bận, đi sớm về khuya, có lúc cô ngủ đến nửa đêm mới nghe tiếng hắn trở về phòng.
Sáng hôm sau khi cô thức giấc thì hắn đã đi rồi.
Bên trường học cũng bị buộc phải tạm xin nghỉ, cô cũng không còn cách nào bởi vì chuyện Phạm Trọng Nam muốn làm, cô căn bản là không có cách phản bác.
Mà hắn gần đây rất bận, ngoại trừ công việc chắc là còn vì không muốn có những tranh cãi không đáng với cô.
Cô cũng không muốn cãi nhau với hắn, bởi vì đó là chuyện chẳng vui vẻ gì.
Nhưng cô một mình ở nhà buồn đến sắp mốc meo, ngay cả vẽ tranh, thứ yêu thích nhất của cô giờ cũng chẳng thấy có hứng thú gì nữa.
Duy nhất đáng cảm thấy an ủi chính là Phạm Trọng Nam đồng ý Chân Chân được đến nhà chính chơi cho nên mỗi ngày, cô bé đều từ Lục La Viên qua nhà chính cùng cô uống trà chiều, khiến cô cảm thấy, ít ra còn có một người trò chuyện cùng mình.
Chiều hôm đó, Giang Tâm Đóa mãi mới chờ được có một ngày Phạm Trọng Nam về nhà sớm, cô tưởng rằng mình rốt cuộc có cơ hội nói chuyện rõ ràng với hắn nhưng...
'Đóa Đóa, xin lỗi, giờ anh phải lập tức về Luân Đôn một chuyến.' Hắn cúi xuống hôn phớt lên môi cô, 'Sau khi xử lý xong công việc, anh sẽ về đây ngay.'
Hắn đã nói đến vậy rồi, cô còn có thể thế nào?
'Em thật sự không thể ra ngoài sao?' Trước khi hắn đi, cô còn không cam lòng hỏi lại lần nữa.
Cô không thích ra ngoài là một chuyện nhưng bị buộc phải ở trong nhà lại là một chuyện khác.
Cảm giác đó, chỉ có những người đã từng trải qua mới hiểu.
Mà câu trả lời của hắn vẫn chỉ là câu đơn giản mà cực dứt khoát kia, 'Không được.'
Bởi vì chuyện của Giang Hán Sinh cùng với việc cô tạm xin nghỉ học, Dương Dung Dung đặc biệt gọi điện thoại hỏi thăm cô.
Bạn tốt gần đây rất bận, bởi vì không cam lòng khi thấy Ngụy Vũ Hà vào công ty Dương thị thực tập, sau đó lấn tới một bước, nuốt chửng cả sự nghiệp của nhà họ Dương nên cô đồng ý cũng vào công ty theo ba mình học tập. Vì vậy Dương Dung Dung bận đến choáng váng mặt mày, cộng thêm chuyên môn mà cô học không phải là thương mại nên những thứ mà cô cần học càng nhiều hơn gấp bội, căn bản là không có thời gian rảnh đến tìm Giang Tâm Đóa uống trà tâm sự.
Biết gần đây tâm tình của Giang Tâm Đóa không tốt, Dung Dung đề nghị cô nếu có thời gian có thể đến viện bảo tàng quốc gia dạo một vòng, gần đây ở đó có một hoạt động triển lãm lớn, bao gồm việc mượn từ nhiều quốc gia khác nhau những món đồ sưu tầm quý giá cấp bậc quốc gia đến tham gia triển lãm một cách công khai để tất cả người dân đều có thể đến thưởng thức.
Lúc Giang Tâm Đóa học hội họa cũng có học thư pháp một thời gian cho nên đối với bức “Lan Đình Tập Tự” trong lòng cô hâm mộ đã lâu, nhưng trước giờ chưa có cơ hội đến viện bảo tàng cổ quốc gia Bắc Kinh thưởng thức.
Mà bây giờ viện bảo tàng quốc gia có thể mượn được bức thư pháp kia từ Bắc Kinh về đây để người dân Singapore đều có cơ hội thưởng lãm, cô cũng muốn đi xem.
Nhưng Phạm Trọng Nam không cho cô đi, cô cũng không còn cách nào.
'Em muốn đi đâu? Đợi anh về anh sẽ đi với em.' Thấy vẻ thất lạc của cô, hắn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
Nhưng cô muốn ra ngoài nhất thiết phải có hắn đi cùng. Đây là điểm cực hạn mà hắn có thể chấp nhận được.
'Được. Vậy em đợi anh.' Giang Tâm Đóa nghẹn ngào đáp.
'Không được khóc. Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về.' Hắn lần nữa dặn dò.
Giang Tâm Đóa nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của hắn, nước mắt thế nào cũng không nhịn được một mực rơi nhòe nhoẹt trên má.
Người ta thường nói cảm xúc của phụ nữ có thai thay đổi rất nhiều, cô như vậy có đúng như họ nói không nhỉ?!
Ngày Phạm Trọng Nam về Luân Đôn cũng là ngày Trình Truyền Phương và bà vợ hai của Giang Hán Sinh cũng đã đem tro cốt của ông từ Macao về đến Malaysia, đây là yêu cầu của cha mẹ ông.
Cha mẹ của Giang Hán Sinh ở Malaysia vẫn còn không ít tài sản tích trữ từ những năm tháng kinh doanh ngày xưa cho nên họ tổ chức một tang lễ thật long trọng cho con trai còn những cô con gái của Giang Hán Sinh, cả đã xuất giá lẫn chưa lấy chồng cùng bà hai, bà ba đều có mặt nhưng người vợ cả của ông – Tạ Lệ Á và con gái Giang Tịnh Văn từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.