Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai người đàn ông đẹp trai trò chuyện với nhau, càng nhìn càng cảm thấy anh Hàn của mình vẫn đẹp trai nhất. Tuy Thiết Quý Hoành cũng không tệ, nhưng cô cảm thấy anh Hàn của mình vẫn đặc biệt đẹp trai và anh tuấn.
Lẽ nào đây chính là kiểu trong mắt tình nhân hóa Tây Thi?
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn liền ngước mắt nhìn sang, Thiết Quý Hoành bên cạnh cũng nhìn qua.
Kỷ Hi Nguyệt dĩ nhiên cũng đang nhìn Triệu Húc Hàn, lập tức nở một nụ cười tỏa nắng với anh, ánh sáng trong đôi mắt còn chói lọi xinh đẹp, giống hệt như một ngôi sao kim cương.
Triệu Húc Hàn cũng đáp trả lại cô một nụ cười, điều này khiến Thiết Quý Hoành không khỏi kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn nói với anh ta câu gì đó, sau đó bước về phía cô, trong tay còn cầm ly sâm panh.
Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt không hề dời khỏi người đàn ông đẹp trai này, nghiêng đầu cười hạnh phúc, trong ánh mắt không hề che giấu tình yêu dành cho Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn bước tới, nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt. Thực ra anh rất muốn cúi đầu tặng cô một nụ hôn, nhưng ở đây còn khá nhiều người cho rằng Triệu Húc Hàn anh sẽ trở thành con rể của Úy gia, thành ra trước khi mọi chuyện chưa vỡ lẽ, anh vẫn nên để lại chút mặt mũi cho Úy gia.
“Anh Hàn, anh đẹp trai thật!” Kỷ Hi Nguyệt liền khen ngợi Triệu Húc Hàn.
“Em cũng rất đẹp.” Triệu Húc Hàn trìu mến nhìn khuôn mặt thanh tú của cô.
Úy Tư Lý bên cạnh đảo mắt xem thường: “Các cậu có thể bớt show ân ái được không? Bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào đấy. Không thấy ánh mắt giết người của em gái tôi sao?”
Triệu Húc Hàn buông tay Kỷ Hi Nguyệt ra, sau đó cụng ly với cô rồi nói với Úy Tư Lý: “Thân phận con trưởng của anh xem ra bấp bênh rồi đây.”
Úy Tư Lý dở khóc dở cười: “Cậu cũng đâu phải mới biết ngày đầu. Trong cái nhà này em gái của tôi bao giờ cũng đứng nhất.”
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi, “Trong các gia đình lớn chẳng phải thường trọng nam khinh nữ sao?”
Triệu Húc Hàn lắc đầu đáp: “Ở nước ngoài không xem trọng như vậy. Ai có năng lực xuất chúng thì người đó được sủng ái nhất thôi. Hơn nữa trong nhà có tới mấy người con trai, mà chỉ có một cô con gái, nên đương nhiên càng được sủng ái hơn.”
Kỷ Hi Nguyệt gật gù hiểu ra, sau đó hiếu kỳ nói: “Anh Úy, vậy những người anh em khác của anh thì sao?”
“Đều có công ty ở khắp nơi, dịp cuối năm mới trở về. Riêng tôi là con trưởng nên phải ở bên cạnh bố mẹ, làm việc trong tổng công ty. Có điều, mặc dù giữ chức vụ CEO của tập đoàn, nhưng chỉ là hữu danh vô thực.” Uy Tư Lý đáp.
Sau đó trên mặt anh ta liền nở một nụ cười, tiến lên vài bước, vì Thiết Quý Hoành và Úy Mẫn Nhi đang tươi cười bước sang đây.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt cũng xoay người nhìn sang, đối mặt với hai người bọn họ.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hai người khá xứng đôi, tại sao Úy Mẫn Nhi lại không chọn Thiết Quý Hoành nhỉ? Cứ khăng khăng bám lấy anh Hàn của cô, đây chẳng phải là tự mình tìm khổ sao?
Ánh mắt của Thiết Quý Hoành nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt, dưới đáy mắt là sự kinh diễm không thể che giấu.
Triệu Húc Hàn nhướng mày, sau đó ôm bả vai của Kỷ Hi Nguyệt, nói với Thiết Quý Hoành: “Thiết chủ nhân, vị này là bạn gái của tôi, Kỷ Hi Nguyệt. Tiểu Nguyệt, vị này là chủ nhân của Thiết gia, cũng chính là chủ nhân của gia đình mẹ lớn anh.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tươi cười chào Thiết Quý Hoành: “Chào Thiết chủ nhân.”
“Chào Kỷ tiểu thư. Tôi chưa từng gặp qua một người phụ nữ Trung Quốc nào khiến tôi kinh diễm đến như vậy. Triệu chủ nhân quả thực rất có tầm mắt.” Thiết Quý Hoành không kiệm lời tán thưởng, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt càng lúc càng sáng rực, dường như còn mang theo một chút mùi vị xâm chiếm.
Bởi vì Thiết Quý Hoành đứng khá gần Kỷ Hi Nguyệt, phát hiện da mặt cô rất trắng nõn mịn màng, không hề có chút gì tì vết, đến cả sợi lông tơ cũng trắng mịn như một đứa trẻ mới sinh, hơn nữa khí chất của cô cũng rất đặc biệt, kiểu người này khiến anh ta cảm thấy rất thân thuộc.