Triệu Húc Hàn dịu dàng hôn lên má cô, thì thầm hỏi: “Tiểu Nguyệt, không sao chứ? Em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Anh rất sợ chứng bệnh tâm lý của cô lại tái phát.
Mặt Kỷ Hi Nguyệt đỏ lên: “Em làm gì có chỗ nào không thoải mái, nhất là vào lúc này, anh không thể tập trung hơn khi nói đến loại chuyện này sao? Em chuẩn bị tinh thần rồi.”
Nói xong cô nghiêng đầu, lần nữa say đắm hôn lên đôi môi mỏng quyến rũ của anh.
Triệu Húc Hàn nhất thời xúc động, cũng cho rằng Kỷ Hi Nguyệt đang muốn thử xem mình rốt cuộc có bệnh tâm lý không. Xem ra cô cũng không ngại trao thân cho anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Húc Hàn lại trở nên mềm mại. Một người phụ nữ nguyện ý trao thân cho một người đàn ông, chứng tỏ là cô ấy thực sự rất yêu người đàn ông này, cho dù cả hai vẫn chưa kết hôn.
Đôi bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt ve thân thể yêu kiều của cô, chầm chậm rút dây đai đen trên hông. Anh cũng rất nóng lòng muốn gở bõ những vật cản trên người, để lộ ra thân hình săn chắc và cường tráng của bản thân.
Đôi môi anh từ từ hạ xuống, thanh âm trong miệng Kỷ Hi Nguyệt cũng càng lúc càng trở nên quyến rũ, khiến Triệu Húc Hàn muốn phóng thích bản thân ngay lập tức, nhưng anh bắt buộc phải chậm rãi, bắt buộc phải nhẹ nhàng, vì đây là những gì anh đã nợ cô.
Bây giờ cô là bảo bối yêu dấu của anh, nên anh càng phải tỉ mỉ che chở, vì anh không muốn tổn thương cô thêm lần nào nữa.
Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, thân thể Kỷ Hi Nguyệt cũng đã đỏ rực lên, ham muốn trong người cô đang dần bùng cháy, cảm giác trống rỗng khiến cô rất khó chịu.
Có điều cô không dám nghĩ quá nhiều, mặc dù cô biết, nhưng trong lòng cũng từ từ có chút sợ hãi, lỡ như lại đau như lần trước thì làm thế nào đây?
Cô sắp sợ chết khiếp rồi, bây giờ có thể kêu dừng lại được không? Nhưng bản thân cô có dừng được không? Cho dù cô có thể dừng, nhưng anh Hàn thì sao?
Bỏ lỡ giữa chừng, đối với anh Hàn mà nói sẽ là một đòn đả kích và tổn thương rất lớn, cho nên cô nhất định phải chịu đựng. Kỷ Hi Nguyệt thầm cỗ vũ cho bản thân.
Cô tập trung tất cả tinh thần vào cảm giác đê mê do đôi môi mỏng và bàn tay to của anh mang lại, mọi thứ hình như đang phát triển rất thuận lợi.
Triệu Húc Hàn gần như không chịu được nữa, nhưng anh vẫn ra sức kìm nén, bí mật quan sát từng phản ứng nhỏ trên gương mặt của cô.
Dần dần, khi cảm thấy đã gần đến lúc, anh mở hai chân cô ra. Lúc này Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên rùng mình. Ngay sau đó, khi Triệu Húc Hàn vừa mới nhận ra điểm bất ổn, Kỷ Hi Nguyệt đã đưa chân đá một cái.
Cũng may là Triệu Húc Hàn phản ứng nhanh, lật người tránh né, nhưng cặp chân dài của Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang ra sức đá loạn xạ, vẻ hoảng sợ và đau khổ khiến cô nhắm nghiền hai mắt thể hiện rất rõ ràng trên khuôn mặt.
Trạng thái của Kỷ Hi Nguyệt lúc này như kim nhọn đâm sâu vào mắt Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn vội vàng chạy đến ôm lấy cô, nhưng lại bị cô hung hăng đẩy ra, sau đó cả người cô kịch liệt giãy dụa rồi co quắp lại một con tôm, trong miệng liên tục lẩm bẩm ‘đừng, đừng.’
“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt!” Ham muốn của Triệu Húc Hàn đã hoàn toàn biến mất, sự đau lòng trong nháy mắt lấn át mọi nhu cầu. Anh liên tục gọi tên Kỷ Hi Nguyệt, hy vọng có thể đánh thức cô.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt dường như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cô run rẩy và co giật liên tục, giống hệt như người bị động kinh, nhìn rất đáng thương và bất lực.
Qua một lúc lâu sau, Triệu Húc Hàn mới bước đến ôm cô, lúc này cô không còn kháng cự nữa, mà yên lặng nằm trong lòng anh run rẩy đến khi bất động.
Lúc này, Triệu Húc Hàn mới biết Kỷ Hi Nguyệt đã ngủ say, thân thể trần truồng của cô trắng nõn như miếng ngọc sứ, Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng anh không nỡ dùng lực quá mạnh, như thể sợ cô sẽ vỡ nát.