Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn thì lập tức hiểu ra vấn đề. Người đàn ông này dầu gì cũng là chủ nhân của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, đi gặp bố vợ tương mà mang có một chai rượu thì mặt mũi biết vứt đi đâu, lần đầu tiên nhất định phải long trọng.
“Phải đấy.” Triệu Húc Hàn nói, “Tiểu Nguyệt, em cũng không thể để anh quá mất mặt, bố em sẽ cho rằng anh đối xử với em không tốt.”
“Sao thế được? Là anh lo lắng thái quá thôi, con người bố em rất hiểu lý lẽ, đâu phải anh chưa từng gặp. Càng khách khí thì càng trở nên xa lạ. Anh chỉ cần cười nhiều hơn là bố em chắc chắn sẽ thích anh thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn có chút méo mó, thà anh mua nhiều quà hơn một chút chứ đừng bắt anh cười nhiều.
“Tiểu thư, còn cái này nữa.” Tiêu Ân lấy một chiếc hộp đen từ trong một cái rương khác ra, đưa cho Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhận lấy rồi mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nam mẫu mới nhất của Vacheron Constantin, trị giá hơn hai trăm vạn.
“Anh Hàn, anh định dọa chết bố em à! Bố em chắc chắn sẽ cho rằng ông đang bán con gái. Em nói anh nghe, anh đừng tặng cái này nữa, nếu không sẽ bị ăn mắng đấy. Đợi tới sinh nhật ông ấy hay sau khi chúng ta kết hôn rồi anh hẵng tặng.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu.
Người đàn ông này có tiền cũng không cần dùng như vậy chứ, tặng cô sợi dây chuyền kim cương một trăm vạn rồi giờ còn muốn tặng cho bố cô đồng hồ đắt tiền như vậy, đây là lấy tiền đè chết người đấy.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy người đàn ông này đúng là quá trời tiền, quá hào phóng, chút đỉnh này đối với anh mà nói chỉ là một ‘chín trâu mất một sợi lông’, không đáng kể, nhưng sẽ dọa chết người khác.
Quý giá như vậy, bố cô mà nhận mới là lạ. Lẽ nào nhận rồi là nhất định phải gả con gái cho anh sao? Đây có khác gì là đang bán con gái đâu?
“Vậy, vậy phải làm thế nào?” Triệu Húc Hàn căng thẳng nói, “Em nói xem nên tặng thế nào?”
“Hai chai rượu vang là được rồi, mấy cái khác khoan đã.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai chai rượu vang, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Vậy mấy thứ này xử lý thế nào?” Tiêu Ân hỏi.
“Đâu phải chỉ đến nhà bố tôi ăn cơm một lần, còn có lần sau nữa mà? Mỗi lần mang đến một chai là được. Anh cứ cất lên xe sẵn cho tôi. Còn cái đồng hồ này anh đem trả lại đi, đợi tới dịp đặc biệt rồi mua lại cũng được, mẫu mã cũng sẽ qua mốt.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Tiêu Ân nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Làm theo lời cô ấy nói đi.”
Tiêu Ân gật đầu, sau đó lại mang đồ ra ngoài. Triệu Húc Hàn nhìn thời gian: “Còn khoảng hai tiếng nữa, em có muốn chợp mắt một lát không? Anh còn phải giải quyết một số chuyện.”
“Oh, anh cứ kệ em, em lướt tin tức chờ anh là được.” Kỷ Hi Nguyệt bước vào phòng trong.
Cố Cửu đột nhiên gửi tin nhắn đến, Kỷ Hi Nguyệt mở ra xem, thì ra là quảng cáo của Trần Á Nam đã thành công đột phá, thu hút được vô số người hâm mộ về cho cậu ấy. Hãng quảng cáo dầu gội muốn quay sản phẩm thứ hai, nhưng Cố Cửu đã đưa ra một mức thù lao khác.
Hãng quảng cáo có chút tức giận, nhưng phần quảng cáo của Trần Á Nam đã mang lợi rất nhiều lợi nhuận cho hãng, vì phí kí hợp đồng ban đầu rất thấp, song bây giờ Trần Á Nam trong phút chốc vụt sáng, đương nhiên nước lên thì thuyền phải lên, đây là quy luật trong giới giải trí.
Cố Cửu cho biết, không chỉ các nhà quảng cáo dầu gội đầu mà các nhà quảng cáo nước súc miệng, kem dưỡng da mặt dành cho nam gới đều gọi điện hỏi giá Trần Á Nam khi nhận quảng cáo.
Cố Cửu quả thực rất phấn khích, đây được xem như là bước đầu để Húc Nguyệt thu hồi lại vốn.
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên cũng rất vui, kêu anh ấy khen thưởng Trần Á Nam, sau đó nhận thêm nhiều quảng cáo để cậu ấy ngày càng nổi tiếng.
Cố Cửu nói Trần Á Nam đã rất vui mừng, muốn mời cô đi ăn bữa cơm. Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, tối mai là cô phải đi Pháp, xem ra không có thời gian, kêu anh ấy đợi cô về rồi hẵng mở tiệc ăn mừng cho Trần Á Nam.