Ngô Vĩ thấy cô lên xe, cầm điện thoại vô tuyến ra lệnh liền kéo Kỷ Hi Nguyệt lại nói: “Tiểu Nguyệt, sao cô không khuyên cô ấy? Cô ấy bị thương không nhẹ đâu!”
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười: “Tôi xem qua vết thương của cô ấy rồi, không có gì nghiêm trọng đâu. Huống hồ, sớm tóm được Hắc Trạch Ming không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Tiểu Nguyệt, đó là tên trùm buôn lậu m.a tú.y đấy. Mặc dù súng ống có thể không có, nhưng thân thủ của hắn ta rất đáng gờm, với thân thủ của Tâm Lan mà còn bị hắn ta dùng kiếm samurai chém bị thương thì cô đi không phải đang dâng mạng sao? Rốt cuộc hai người phụ nữ các cô đang nghĩ gì vậy?” Ngô Vĩ thật sự không hiểu nổi.
“Tôi với Tâm Lan là một sự kết hợp hoàn hảo, anh yên tâm đi, thân thủ của tôi cũng không tệ lắm đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười, “Có ô không?”
“Ô?” Ngô Vĩ ngạc nhiên, “Cô cho rằng ô có thể chắn được kiếm samurai sao?”
“Vậy có đồ gì tốt hơn không? Đừng làm người khác chú ý ấy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Ngô Vĩ dở khóc dở cười, chợt thấy Hạ Tâm Lan từ trên xe bước xuống, cô ấy đã cởi bỏ bộ quần áo lính đặc nhiệm màu đen của mình và thay sang một chiếc áo khoác chống nắng màu xanh, thắt bím tóc thành đuôi ngựa, trông rất xinh đẹp.
“Tâm Lan, em muốn mạo hiểm thật sao?” Ngô Vĩ lo lắng nói.
“Ngô Vĩ, nhớ, không có lệnh của tôi, không được hành động hấp tấp, nếu không lấy quân pháp xử lý!” Hạ Tâm Lan ra lệnh cho Ngô Vĩ một cách dứt khoát.
Ngô Vĩ lập tức đưa tay hành lễ: “Rõ!”
“Tiểu Nguyệt, đi!” Hạ Tâm Lan khoác vai Kỷ Hi Nguyệt, hai người đi thẳng về hướng cổng sau Hoa Huy.
Ngô Vĩ gấp đến giậm chân, không biết phải làm thế nào. Hai người lính đặc nhiệm bước tới khuyên anh ấy đừng lo lắng, tuy mọi người rất sốt ruột, nhưng bọ họ rất có lòng tin vào Hạ Tâm Lan.
Trong mấy ngày truy vết lùng sục này, Hạ Tâm Lan đã thể hiện được khả năng lãnh đạo và năng lực chiến đấu mạnh mẽ của mình, khiến cho tất cả đàn ông trong đội phải ngã mũ thán phục.
Có điều người phụ nữ kia là ai? Sao lại cùng sếp của bọn họ vào trong?
Ngô Vĩ giải thích đó là người bạn tốt ở Cảng Thành của Hạ Tâm Lan, thân thủ rất lợi hại, cho nên lần này có lẽ là đi theo trợ giúp.
Mọi người vừa nghe thân thủ không tệ thì có phần yên tâm hơn, nhưng ngoại hình của người phụ nữ này nhỏ nhắn ngọt ngào thế, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống con nhà võ.
Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt đi đến rìa vườn hoa, Hạ Tâm Lan đưa cho Kỷ Hi Nguyệt một cây dùi cui, nói: “Tiểu Nguyệt, cho cô cái này. Võ sĩ đao của Hắc Trạc Minh rất lợi hại, cái này có thể đỡ được một phần nào đó.”
“Được.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, Hạ Tâm Lan lại đưa cho cô một khẩu súng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu: “Tôi không cần súng, cũng không biết sử dụng. Cô có đồng xu không?”
Hạ Tâm Lan sửng sốt, khẽ lắc đầu, sau đó nhìn xuống đất: “Đá nhỏ được không?”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, hai người cúi xuống nhặt vài viên đá nhỏ trên mặt đất, sau đó Kỷ Hi Nguyệt bỏ vào túi áo khoác ngoài của cô.
“Còn bốn tên. Lúc nãy đã trải qua cuộc đấu súng, có lẽ bọn chúng còn khoảng hai khẩu súng lục, nhưng đạn thì không còn nhiều đâu, nên chắc chắn sẽ không tùy tiện nổ súng.” Hạ Tâm Lan phân tích cho Kỷ Hi Nguyệt nghe tình hình.
“Không sao, nếu tìm được bọn chúng, cô cứ nấp đi, tôi có thể đối phó được bốn tên đó.” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng tự tin.
Hạ Tâm Lan xoay đầu nhìn cô: “Không phải chứ? Lợi hại thế cơ à?”
“Tôi có đá mà, ném trúng rồi cô xông lên bắt người là được, còn Hắc Trạch Minh cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô trả lại một dao cho hắn.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt thấp thoáng tia lạnh lùng.
Hạ Tâm Lan rất cảm động: “Cô cũng đừng quá sức quá, an toàn mới là điều quan trọng, biết không?”
“Tôi rất yêu quý mạng sống, cũng rất sợ đau, cho nên cô yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười toe toét.