Kỷ Hi Nguyệt ho khan một tiếng sau đó mới chép miệng trả lời Tiêu Ân.
“Không thích thì có thể từ từ thích. Dù sao tôi vẫn còn nhỏ, trước đây nhìn người không rõ là chuyện bình thường. Bây giờ tôi phát hiện anh Hàn là người tốt, bắt đầu thích anh ấy không được sao?”
Tiêu Ân lại im lặng. Ô tô đã bắt đầu tiến vào bãi đậu xe của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
“Tiêu Ân, cậu chủ của anh không thích Vô Cốt. Nếu cứ để Vô Cốt bên cạnh cậu chủ thì đối với cô ta không phải là một chuyện tốt. Anh không hy vọng tiểu sư muội của anh sẽ đau khổ cả đời chứ?” Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, thận trọng nói với Tiêu Ân đang mở cửa xe cho cô.
Tiêu Ân kinh ngạc. Anh ta nhìn khuôn mặt vừa quyến rũ vừa ngây thơ của Kỷ Hi Nguyệt, nhất thời không thốt nên lời.
“Anh mà cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy sẽ bị cậu chủ móc hai mắt ra đấy.” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta cứ nhìn vào mặt cô mà quên luôn tránh đường, không nhịn được cười đùa. Cô không hề muốn vì Vô Cốt mà quan hệ giữa cô và Tiêu Ân trở nên căng thẳng.
Tiêu Ân ngượng ngùng tránh sang một bên, sau đó vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi Kỷ tiểu thư, là tôi thất lễ. Kỷ tiểu thư nói không sai. Quyết định của cậu chủ luôn luôn đúng, nên để tiểu sư muội tự kiểm điểm lại mình một chút.”
Nói xong anh ta hít một hơi thật sâu, dường như đã nghĩ thông suốt một số điều.
Kỷ Hi Nguyệt nở ra một nụ cười xinh đẹp, sau đó đi về phía thang máy đặc biệt lớn. Ở đây không có bất kỳ một chiếc xe hay bảo an nào, chỉ có camera.
Đây là thang máy chuyên dùng dành cho sếp lớn. Lối ra vào tòa nhà hoàn toàn không ai biết, cũng tránh trường hợp có người muốn khai thác bí mật của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
Trong văn phòng tầng thứ tám mươi tám. Một văn phòng khổng lồ chiếm gần nửa diện tích tầng lầu trên cùng. Hệ thống màn hình giám sát chi chít cả một mặt tường quả thực khiến người mắc chứng ám ảnh dày đặc phải tuyệt vọng.
Triệu Húc Hàn đang ngồi trước một chiếc bàn làm việc cỡ lớn, một tay sờ cằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt xuống xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Ngồi đối diện anh là Cố Cửu đang bắt chéo hai chân, mắt dán vào điện thoại và không ngừng gõ chữ, biểu cảm cũng có chút không vui.
Đột nhiên anh ấy cảm nhận được hơi thở của người đàn ông đối diện trùng xuống, hình như có chút lạnh lẽo. Anh ấy không khỏi ngẩng đầu nhìn Triệu Húc Hàn.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn tối sầm lại. Đôi mắt chim ưng đầy u ám nhìn chòng chọc vào màn hình giám sát trên tường.
Anh ấy lo lắng xoay đầu xem thử thế nào. Vừa nhìn đã thấy Kỷ Hi Nguyệt nở một nụ cười tuyệt sắc khuynh thành với Tiêu Ân đang giúp cô mở cửa xe. Cảm giác như đang vào mùa thu lá rụng mà trăm hoa bỗng đua nở, nét đẹp này khiến bao người phải nao lòng.
“Ha.” Cố Cửu nhất thời cảm thấy tim mình có chút rung động. Mẹ kiếp, không ngờ người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này lại đẹp đến vậy, trước đây sao không cảm nhận được nhỉ.
Nhưng anh ấy cũng không dám gây sự chú ý với Kỷ Hi Nguyệt. Người đàn ông sau lưng vì người phụ nữ này mà chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Anh ấy chưa chán sống, cho dù xinh đẹp hay rung động thế nào cũng không thể có một chút ý tứ gì với Kỷ Hi Nguyệt.
Trên màn hình, Tiêu Ân tránh ra xong lập tức dẫn đường. Kỷ Hi Nguyệt đi sau lưng che miệng cười tủm tỉm như một chú mèo nhỏ.
Người phụ nữ nhỏ bé này đang làm gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Triệu Húc Hàn tại sao lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy?
“Cô gái nhỏ của cậu khá đẹp đấy.” Cố Cửu nói với Triệu Húc Hàn.
Hơi lạnh trên người Triệu Húc Hàn từ từ tiêu tán. Sau đó ánh mắt sắc bén lạnh lùng quay lại nhìn Cố Cửu, nói: “Đừng gây sự chú ý với cô ấy.”
“Khụ khụ, cậu nói cái gì vậy. Tôi là loại người đó sao?” Cố Cửu sầu não. Chỉ là tại sao có chút chột dạ vậy nhỉ? Quả nhiên là anh ấy thật sự thích gái đẹp.
Tại sao ông cụ nhà anh ấy lại hung dữ vậy chứ. Có đúng là con đẻ không biết nữa?