Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, người đàn ông này đang hứng tình nên muốn cô sớm gả cho anh hay gì vậy? Đúng là càng ngày tính giác ngộ càng cao.
“Còn không mau đi lên?” Triệu Húc Hàn xoay người bỏ đi. Thực ra anh cũng có chút kinh ngạc với suy nghĩ của bản thân, là anh thực sự muốn cô trở thành người phụ nữ của mình càng sớm càng tốt sao?
Muốn tuyên bố cho mọi người biết anh đã có người phụ nữ trong lòng, muốn cô ấy trở thành chủ mẫu đương gia của Triệu gia sao?
Triệu Húc Hàn vừa bước lên lầu vừa nhướn mày đăm chiêu, sớm như vậy cũng tốt, năm nay anh đã hai bảy, trước ba mươi tuổi nhất định phải cưới vợ sinh con.
Nghĩ đến chuyện đứa con của anh và Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn sẽ rất đáng yêu và xinh đẹp, độ cong nơi khóe môi càng lúc càng lớn hơn.
Kỷ Hi Nguyệt đành phải đi thay đồ để huấn luyện, trong lòng vẫn đang lấn cấn chuyện một năm, hai năm là không thể được.
Cho dù cô có thể đánh bại được ba tên vệ sĩ của Triệu gia, thì thực lực về phương diện tài chính cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của chủ mẫu Triệu gia.
Nhưng thấy Triệu Húc Hàn nôn nóng như vậy, rõ ràng là càng ngày càng yêu cô, haha.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thông suốt, cô thay đồ rồi bước vào phòng huấn luyện.
Nhìn thấy Triệu Húc Hàn trong bộ quần áo huấn luyện màu đen vừa đẹp trai vừa phong độ, thực sự muốn vồ lấy anh mà hôn vài cái.
“Anh Hàn, anh đẹp trai quá đi.” Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên không nhịn được mà xông tới.
Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, sau đó liền thay đổi tư thế, bày ra dáng vẻ tiếp trận. Thấy anh như vậy, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng thắng lại, tung ra một cú đá xoáy.
Mới vừa khen anh biết giác ngộ xong, giờ lại trở về dáng vẻ không hiểu phong tình.
Nhưng cô cũng muốn thử xem qua khoảng thời gian nổ lực huấn luyện đặc biệt, mình đã có tiến bộ gì hơn chưa.
Triệu Húc Hàn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chỉ vươn tay để bắt lấy chân của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã sớm biết điều đó, cô mượn lực của anh để búng toàn thân lên không, một chân khác cũng đồng thời tung cước.
Triệu Húc Hàn thoáng mừng thầm, năng lực học hỏi của người phụ nữ này quả nhiên rất mạnh.
Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu nghiêm túc và thận trọng hơn. Đã học tập lâu như vậy rồi, cô cũng không thể dậm chân tại chỗ mãi được. Bị Triệu Húc Hàn khinh thường riết, cô phải dốc hết sức lực để công kích anh cho hả dạ.
Tuy rằng lần nào cũng bị đánh trả, còn bị đánh đến phát đau, nhưng cuối cùng cũng có thể dồn Triệu Húc Hàn né đòn, coi như cũng có chút cảm giác thành tựu.
Bây giờ thực lực của cô đã mạnh hơn rất nhiều. Lúc vừa bắt đầu, Triệu Húc Hàn bị cô đánh trúng cánh tay không có cảm giác gì, mãi một lúc sau mới có chút ê ẩm.
Quả nhiên huấn luyện tăng cường rất có hiệu quả, cũng là cách thức đơn giản mà khắc nghiệt nhất.
Một tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt đã thở không ra hơi, tiêu hao rất nhiều năng lượng. Triệu Húc Hàn cũng ướt đẫm mồ hôi, nhìn người phụ nữ đang mệt mỏi, nói: “Không tệ, có tiến bộ rất lớn. Huấn luyện tăng cường tầm ba tháng nữa là em có thể đánh được thím Lý.”
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Không phải chứ? Còn cần ba tháng nữa á? Thím Lý lợi hại thế cơ à?”
“Chứ em tưởng thế nào?” Triệu Húc Hàn đảo mắt khinh thường, nếu có thể đánh bại được thím Lý nhanh như vậy thì cô đã được đánh giá rất cao rồi. Cô thật sự cho rằng chỉ cần nửa năm là có thể đánh bại được vệ sĩ được đào tạo từ hệ thống của Triệu gia sao?
Vậy thì hệ thống huấn luyện của Triệu Thị anh không phải quá kém rồi ư?
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói: “Thôi được rồi, để em cố gắng hết sức vậy, hy vọng là không cần đến ba tháng.”
“Nếu ngày nào em cũng đánh nhau với La Hi thì không cần đến ba tháng đâu.” Triệu Húc Hàn liếc cô, “Xuống thôi, muộn lắm rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, “Được, bắt đầu từ mai em sẽ huấn luyện với La Hi. Nhưng mà anh Hàn, sao tốc độ của bọn anh lại có thể nhanh đến vậy? Em cảm thấy tốc độ của mình đã là nhanh lắm rồi, nhưng so với bọn anh thì còn cách rất xa.”
Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Người ta thường nói, ‘thiên hạ võ công, duy khoái bất phá’. Với tốc độ như vậy thì hoàn toàn có thể ẩn nấp và đánh lén, thật sự sẽ bất khả chiến bại. Nhưng làm cách nào để gia tăng tốc độ mới có thể đạt đến trình độ như các anh được?”
(Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá: có nghĩa là trong muôn vàn món võ thuật trong thiên hạ, chỉ có ‘nhanh’ mới không cách nào khắc chế được. Khi tốc độ của võ học đã đạt đến cực hạn, đôi khi không cần dùng đến những chiêu thức phức tạp, chỉ cần một chiêu thức đơn giản là đã có thể hạ gục được đối phương – nguồn: baidu.)