Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt hiểu ra, nếu cô bị bọn buôn lậu m.a tú.y giết, Triệu Húc Hàn nhất định sẽ báo thù cho cô.
Thế nên, cho dù Triệu gia không muốn động đến hai chữ m.a tú.y thì chắc chắn cũng sẽ động vào. Lấy thực lực và hệ thống của Triệu gia, chắc hẳn chỉ một thời gian ngắn là có thể hốt gọn được mạng lưới buôn lậu m.a tú.y này.
Nếu Cục thành phố quả thực có chủ kiến này thì thật sự rất vô sỉ và đáng khinh, nhưng phải công nhận một câu là mưu kế này rất hay.
“Vương Nguyệt, cô không sao chứ?” Lý Đỉnh thấy Kỷ Hi Nguyệt hơi thừ người ra thì vội vàng đưa tay lay nhẹ cô.
“Không sao, rất tốt, cái bẫy này tôi không muốn nhảy cũng phải nhảy thôi.” Kỷ Hi Nguyệt lại cười châm biếm. Đưa mắt nhìn phó đồn Lý, quả nhiên ông ta cũng đang nhìn cô cười thân thiện.
Còn dựng ngón cái với cô.
Kỷ Hi Nguyệt đành chửi thầm một câu, ‘chết mẹ ông đi’!
Tiếp theo là phần báo cáo của các khu vực về tình hình truy nã tội phạm m.a tú.y. Lý Đỉnh, Trương Cường và đội trưởng Biên đều đứng lên nói chuyện, micro chuyền qua chuyền lại cho nhau.
Hai tiếng rưỡi sau, cuộc họp kết thúc. Mọi người lũ lượt rời khỏi phòng họp. Thư ký bước tới nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Vương Nguyệt, trưởng phòng Kim của chúng tôi muốn tìm cô để bàn bạc về chuyện đưa tin.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt mấy giây, sau đó đáp: “Được.”
“Tôi đi với cô.” Lý Đỉnh liền nói.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không cần đâu, đây là Cục thành phố.”
“Vậy tôi ở bên ngoài đợi cô. Buổi trưa chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé, đội trưởng Trương, đội trưởng Biên, thế nào?”
“Được, chúng tôi không thành vấn đề. Vương Nguyệt, chúng tôi ở bên ngoài đợi cô.” Hai người nhìn nhau, sau đó nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó theo chân thư ký đi tới phía bên kia của hành lang.
La Hi đột nhiên xuất hiện ở một ngã rẽ trong hành lang và lặng lẽ đi theo Kỷ Hi Nguyệt.
“Tiểu thư.” La Hi ở phía sau gọi cô.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu, cười nói: “Anh vào được rồi à?”
“Ừm, cô không ra về sao?” La Hi tò mò hỏi.
“Trưởng phòng Kim tìm tôi nói chuyện, anh ở ngoài cửa đợi tôi chút nhé.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu rồi thấp giọng nói.
La Hi đáp lại một tiếng. Thư ký dẫn Kỷ Hi Nguyệt đến gõ cửa một căn phòng.
La Hi không rời đi, tới hành lang gần đó đứng đợi, tầm mắt vẫn nhìn thấy được cánh cửa căn phòng cô vừa bước vào.
Người thư ký kia đóng cửa lại, liếc nhìn La Hi, sau đó cười cười rồi rời khỏi.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt vào phòng, cô cứ tưởng chỉ có một mình trưởng phòng Kim, nhưng không ngờ còn có thêm hai lãnh đạo của Cục thành phố.
“Vương Nguyệt, vị này là Thẩm Hướng, thư ký của Cục trưởng, còn vị này là Lộ Diêu Viễn, chỉ đạo viên của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y Cục thành phố. Hai vị, đây là phóng viên Vương Nguyệt của đài truyền hình Cảng Long.” Trưởng phòng Kim giới thiệu một vòng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức mỉm cười, chào hỏi hai người kia.
Thư ký Thẩm Hướng nói: “Vương Nguyệt, cô là một phóng viên rất can đảm, chúng tôi ai cũng ngưỡng mộ cô.”
“Nào có nào có, là chuyện tôi nên làm.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút thấp thỏm, rốt cuôc tìm cô là vì chuyện gì?
Chỉ đạo viên Lộ Diêu Viễn cũng nói: “Tin tức của cô tối qua thực sự khiến chúng tôi vô cùng bất ngờ, cũng có thể coi đây là một bước tiến mang tính đột phá. Nếu không nhờ cô đưa tin rộng rãi về chuyện nhà hàng bị bỏ thuốc sổ, cảnh sát chúng tôi cũng sẽ không tìm đến công ty kinh doanh thủy hải sản, và phát hiện ra đó là một cứ điểm vận chuyển m.a tú.y. Thực sự là quá may mắn.”
Kỷ Hi Nguyệt không biết trả lời thế nào, vì cứ cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ, cô khẽ liếc nhìn trưởng phòng Kim.
Trưởng phòng Kim cười nói: “Vương Nguyệt, là có người chỉ điểm tin tức cho cô đúng không? Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy khá trùng hợp, cô có thể nói rõ hơn cho chúng tôi biết được không?”
Kỷ Hi Nguyệt hiểu rồi, e là trưởng phòng Kim đang muốn dò la tin tức, xem thử ngoài cô ra thì còn ai biết nữa không.