Kỷ Hi Nguyệt tới cuối hành lang nhận điện thoại, không ngờ lại là Triệu Vân Sâm gọi đến.
“Kỷ Hi Nguyệt, tối qua là sao vậy?” Giọng của Triệu Vân Sâm có chút khó chịu.
Kỷ Hi Nguyệt liền nói: “Sao là sao?”
“Chuyện của Lý Mai đấy, cô không thấy tin tức à? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Cậu bệnh à? Liên quan quái gì tới tôi.” Kỷ Hi Nguyệt chửi thẳng.
“Không phải cô làm sao?” Triệu Vân Sâm sửng sốt.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Tôi lười nói chuyện với cậu lắm. Còn nữa, chú ba cậu đã biết tối qua cậu thất lễ với tôi rồi đấy!”
“Sao cơ?” Triệu Vân Sâm lập tức hoảng sợ.
“Cậu đợi ăn đòn đi!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong liền cúp máy.
“Này này này, Kỷ Hi Nguyệt, cô!” Triệu Vân Sâm nhìn điện thoại bị cúp ngang mà trán đổ môi hồ hột, lật đật gọi An Hoa vào bàn bạc kế sách đối phó.
An Hoa nhìn thiếu gia nhà mình, trong lòng cũng rất ba chấm, sợ Triệu Húc Hàn tới nỗi như vậy mà còn dám động vào phụ nữ của người ta, chả hiểu đầu óc làm sao mà phát triển được tới giờ.
“Làm thế nào đây, làm thế nào bây giờ? Có khi nào chú ba đánh chết tôi luôn không?” Sắc mặt của Triệu Vân Sâm đã chuyển sang tái nhợt.
An Hoa đáp: “Đánh chết thì không đâu, nhưng nếu đã so đo thì cơn giận của chủ nhân chắc chắn không nhỏ.”
“Cái gì mà không nhỏ, là bạo chúa đấy biết không hả? Tôi không muốn bị chú ấy đánh nữa đâu.” Chưa gì mà Triệu Vân Sâm đã cảm thấy toàn thân đau đớn.
“Tôi nghĩ, thiếu gia vẫn nên tự mình giải thích và xin tha thì hơn, nói là do say rượu.” An Hoa nói, “Chỉ là thiếu gia, tối qua rốt cuộc cậu bị gì vậy?”
“Cái gì mà bị gì vậy?” Triệu Vân Sâm có chút chột dạ.
“Thiếu gia, không phải cậu đã thích Kỷ tiểu thư rồi đấy chứ?” An Hoa hỏi thẳng.
Triệu Vân Sâm nhất thời như bị giẫm phải đuôi: “Làm sao có thể, anh đừng nói linh tinh. Tối qua là tôi do uống quá chén thôi, chứ làm gì có chuyện tôi sẽ thích người phụ nữ đó! Ba năm qua không thèm ngó ngàng tới cô ta, chẳng lẽ bây giờ lại đi thích?!”
Dù nói vậy nhưng trong lòng cậu ta lại rất hoang mang, có phải cậu ta đang lừa mình dối người không? Hay là nhất quyết không để mất thể diện? Cậu ta biết mình quả thực có thích Kỷ Hi Nguyệt, gần đây cậu ta còn nhớ đến cô nữa.
Đúng là quái gở thật.
An Hoa quan sát vẻ mặt của cậu ta, sau đó lại thở dài: “Thiếu gia, tôi không biết phải nói thế nào, nhưng nếu thiếu gia có tâm tư này thì nên gạt bỏ sớm đi. Cách càng xa Kỷ tiểu thư, thiếu gia sẽ càng an toàn.”
“An Hoa, rốt cuộc anh có phải là người của tôi không thế! Sao lại nói chuyện hướng về người khác mà không giúp tôi!” Triệu Vân Sâm buồn bực nói.
An Hoa cười khổ, đáp: “Thiếu gia, đó là chủ nhân đấy! Cho dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám đối đầu với anh ấy nữa là. Đâu phải chúng ta chưa từng nếm qua trái đắng? Tôi cũng chỉ là lo lắng cho thiếu gia thôi. Lão gia đã dặn là cậu đừng nên đi chọc vào Kỷ Hi Nguyệt, mở công ty rồi thì lo chí thú làm ăn, đem chút thành tựu về cho lão gia được nở mày nở mặt.”
“Trong mắt anh chỉ có chủ nhân, có lão gia, chứ làm gì có cậu chủ như tôi. Hừ, cút ra ngoài đi!” Triệu Vân Sâm thẹn quá hoá giận.
An Hoa đành phải lui ra ngoài, trong lòng thầm kêu khổ, nhưng hi vọng là vị đại thiếu gia này đừng làm ra chuyện liều chết nữa.
Triệu Vân Sâm ở trong văn phòng đi tới đi lui, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Chuyện của Lý Mai quả thực rất kỳ lạ, hơn nữa còn xảy ra đúng lúc cậu ta đang ở bên ngoài trò chuyện với Kỷ Hi Nguyệt nữa.
Chuyện này nếu không phải Kỷ Hi Nguyệt cố ý dụ cậu ta ra ngoài, thì cậu ta thật sự không nghĩ ra được lí do gì khác.
Với lại, Kỷ Hi Nguyệt còn từng cảnh báo cậu ta là đừng ký hợp đồng với Lý Mai, nên nhìn thế nào cũng thấy là Kỷ Hi Nguyệt đã gài bẫy, chỉ là cậu không hiểu tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại hao tốn tâm tư gài bẫy một cô minh tinh của Cảng Long như vậy?
Trong chuyện này nếu nói Kỷ Hi Nguyệt không hề giở trò thì đánh chết cậu cũng không tin.
“An Hoa, An Hoa!” Triệu Vân Sâm lại quát lên, cậu ta nhất định phải điều tra kỹ càng mới được.