“Vương Nguyệt, cô có biết mình đang nói gì không? Trưởng phòng Kim là cây cổ thụ của đồn cảnh sát đấy.” Lý Đỉnh trán đẫm mồ hôi, anh ấy rõ ràng còn chưa uống một ngụm cà phê nào.
Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc gật đầu, sắc mặt cũng rất trịnh trọng.
“Đội trưởng Lý, tôi biết, cho nên tôi mới nói là không thể tin được. Tôi nói cho anh biết không phải là muốn kêu anh lập tức đi làm gì đó. Anh có thể từ từ quan sát. Còn nữa, tôi không rõ là hệ thống tổ chức của các anh thế nào, phòng truy nã tội phạm m.a tú.y này ngoài chỗ của các anh ra thì còn ở đâu nữa không? Nếu Cục thành phố có bộ phận chuyên trách, mong anh hãy tìm người đáng tin cậy để xem xét. Chuyện có liên quan đến mạng người, tôi cũng không nói đùa đâu.”
Lỷ Đỉnh thấy Kỷ Hi Nguyệt rất nghiêm túc, anh ấy bất giác cũng căng thẳng theo.
“Tôi biết nói là trực giác thì rất là khó tin, nhưng nếu tôi nói, tôi có nỗi niềm khó nói thì liệu có ổn hơn không?” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, “Nhưng trưởng phòng Kim chắc chắn là có vấn đề.”
“Vương Nguyệt, có phải Triệu gia đã giúp cô điều tra được gì không?” Lý Đỉnh hỏi dò.
Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt: “Anh nghĩ như vậy cũng được, có điều Triệu gia sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu. Khả năng của tôi cũng có chỉ bấy nhiêu, còn lại phải trông cậy vào việc các anh tự đi điều tra. Đội trưởng Lý, cho dù anh không tin tôi, nhưng với một người quyền cao chức trọng như vậy mà có lòng riêng, anh không cảm thấy quá mức đáng sợ sao?”
“Nhưng lỡ như không phải?” Trong lòng Lý Đỉnh cũng rất sợ hãi. Luận về cấp bậc thì đúng là anh ấy không bằng được trưởng phòng Kim, vì anh ấy chỉ là đội trưởng của một tổ trọng án.
“Chắc chắn phải!” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng nghiêm túc nói với anh ấy, “Giống như tôi từng khẳng định Kiều Thanh cũng là một trong số đó vậy.”
Lý Đỉnh thảng thốt, nhìn Kỷ Hi Nguyệt mà không nói nên lời, chỉ biết cầm ly cà phê lên một hơi uống cạn.
Cuối cùng anh ấy gật đầu: “Tôi có bạn làm ở Cục thành phố, để tôi âm thầm điều tra xem.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Việc điều tra có lẽ rất khó khăn, mong anh phải hết sức chú ý an toàn.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ kiếp trước có không ít cảnh sát phải bỏ mạng, cô hy vọng kiếp này lịch sử sẽ không tái diễn.
Sau khi hai người tách ra, Kỷ Hi Nguyệt lên xe của La Hi rời khỏi.
Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt gọi điện thoại cho bố: “Bố, thời gian này bố nhớ để A Nam và anh Toàn theo sát bố nhé?”
“Tiểu Nguyệt, con lại làm chuyện gì nữa vậy? Con đừng dọa bố.” Kỷ Thượng Hải không khỏi hoảng sợ.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Tối nay về nhà ăn cơm con sẽ nói với bố sau. Còn nữa, bố nhớ dặn gia đình chú Tiền là thời gian này ra ngoài phải mang theo vệ sĩ đấy.”
Kỷ Thượng Hải vừa nghe đã hiểu ngay, vội vàng nói: “Tiểu Nguyệt, ý con là bọn buôn lậu m.a tú.y đúng không?”
“Vâng, bọn chúng đã uy hiếp đến Tiền Giang Thành, nhưng bố khoan hãy báo cho gia đình chú Tiền. Con đã kêu gia đình họ tối nay sang nhà mình ăn cơm, đến lúc đó con sẽ nói cho bọn họ biết.”
Kỷ Thượng Hải chỉ còn cách đồng ý, lập tức đi sắp xếp chuyện vệ sĩ.
La Hi hỏi: “Tiểu thư, có cần tôi đi xử lý Kiều Thanh không?”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn mắt, cái gì với cái gì thế? Còn có chuyện giải quyết trực tiếp này cơ á?
“Thế nào gọi là xử lý Kiều Thanh? Xử lý thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu.
La Hi đáp: “Thì làm cho anh ta biến mất, như vậy anh ta sẽ không đến tìm tiểu thư để làm phiền nữa.”
“Biến mất thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt thầm run rẩy.
La Hi lại nói: “Chuyện này tiểu thư không cần biết, dù sao không gặp lại nữa là được.”
“La Hi, anh là người của Triệu gia hay là người anh Hàn thuê đến?” Kỷ Hi Nguyệt chau mày hỏi.
La Hi nghệt ra một lúc rồi trả lời: “Đương nhiên là cậu chủ thuê rồi.”
“Vậy trước đây anh làm gì?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Bảo vệ sự an toàn của chủ nhân, giúp chủ nhân giải quyết rắc rối.” La Hi trả lời vô cùng bình tĩnh và rõ ràng.