Kỷ Hi Nguyệt về nhà thì thấy thím Lý đang sắp xếp đồ đạc cho Triệu Húc Hàn đi công tác, nhưng Triệu Húc Hàn vẫn chưa trở về.
“Thím Lý, ngày mốt anh Hàn mới đi lận mà? Sao thím thu dọn sớm vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.
“Tiểu thư, là đêm mai xuất phát để sáng mốt tới bên đó. Bây giờ cậu chủ đang ở bên nhà cổ, tối nay có thể sẽ không về. Tiểu thư, cô ngủ trước đi nhé.” Thím Lý nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày. Triệu Húc Hàn không phải là người thích ở bên nhà cổ, nhưng hôm nay không về chứng tỏ là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với bố anh.
Cô huấn luyện đến mười một giờ mới về phòng. Vừa đặt lưng nằm xuống giường là đã nhận được một tin nhắn. Cô mở ra xem, thì ra là của Trần Á Nam.
“Học tỷ, hôm nay thật sự rất cảm ơn chị.”
Kỷ Hi Nguyệt cười, hồi âm lại: “Đừng khách sáo. Sao giờ cậu còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được. Cứ cảm giác hôm nay như là mơ. Còn có một chuyện tôi vẫn không hiểu được. Tại sao học tỷ lại xem trọng tôi như vậy?”
Trần Á Nam quả thực là vui mừng không ngủ được, nghĩ thế nào cũng không thông. Cậu cũng biết là bản thân chẳng có gì giá trị để Kỷ Hi Nguyệt mưu cầu, nhưng được tín nhiệm một cách vô cớ như vậy khiến trong lòng cậu rất cảm kích.
“Tôi nhìn cậu vừa mắt thôi.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời.
Thực ra nếu đổi lại là cô, cô cũng cảm thấy bất an. Dù sao cũng mới gặp lần đầu tiên, vậy mà từ một người xa lạ lại trở thành diễn viên ký được hợp đồng, còn nhận được show quảng cáo.
Chắc chắn là ai cũng sẽ ‘được yêu chiều mà đâm ra lo sợ’, sẽ có cảm giác đối như phương đang mưu tính gì đó rất ghê gớm.
Trần Á Nam thấy câu này, trong lòng có chút ngọt ngào: “Là, là vì nhìn tôi đẹp trai sao?” Cậu gửi tin nhắn xong, mặt mũi cũng nóng lên hầm hập.
“Ừm, rất đẹp trai. Nhưng cậu đừng nghĩ lung tung. Đây là cơ duyên giữa người với người. Tôi và cậu có duyên phận với nhau, cho nên phải biết quý trọng.” Kỷ Hi Nguyệt vừa cười vừa hồi âm.
Trần Á Nam gửi lại một câu: “Chị, chị thật sự có bạn trai rồi đấy chứ?”
“Chuyện này sao có thể nói xạo được. Với lại tôi đẹp như vậy nghĩ sao chưa có bạn trai?” Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn là Trần Á Nam đang nghĩ cô thích ngoại hình của cậu ta.
“Đẹp trai hơn tôi không?” Trần Á Nam vẫn chưa chịu chết tâm.
“Trong mắt tôi thì bạn trai dĩ nhiên luôn đẹp nhất, nhưng trên thực tế thì anh ấy thật sự đẹp hơn cậu.” Kỷ Hi Nguyệt gửi thêm một mặt cười.
Trần Á Nam có thể tưởng tượng được sự giảo hoạt và sống động trong những câu chữ của cô, cậu cũng không khỏi bật cười.
“Tôi không tin. Lúc nào cho tôi làm quen chút nhé.” Trần Á Nam cũng có chút tự kỷ, không tin còn có người đẹp trai hơn mình.
“Để có cơ hội đã. Được rồi, cũng khá muộn rồi, ngủ sớm cho đẹp da. Nhớ là ngày mai rãnh rồi thì chuyển đến Húc Nguyệt vài ngày nhé, sẽ có lợi cho cậu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vâng, tôi biết rồi. Cám ơn chị, học tỷ.”
“Ừm, ngủ ngon.” Kỷ Hi Nguyệt gửi một icon chúc ngủ ngon.
“Học tỷ, còn một câu nữa, ngày mai chị có đến Húc Nguyệt không?” Trần Á Nam vẫn còn câu muốn hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Có thể không đến được. Tôi vẫn còn công việc khác. Nhưng tôi có ở hay không ở đó cũng đừng lo lắng. Anh Mộ Dung sẽ hướng dẫn cho cậu. Đừng sợ nhé, trong đó còn nhiều diễn viên mới nữa mà.”
“Oh, vậy thôi nhé, chúc chị ngủ ngon.” Trần Á Nam hình như có chút thất vọng.
“Ngủ ngon.’ Kỷ Hi Nguyệt tắt điện thoại xong thì lắc đầu. Xem ra Trần Á Nam vẫn còn chút tâm tính con nít.
Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường, có hơi nhớ Triệu Húc Hàn. Cô định gửi tin nhắn cho anh, nhưng vừa mới viết được một nửa thì tin nhắn của Triệu Húc Hàn tới trước.
“Ngủ chưa?” Hai chữ.
“Anh Hàn, em đang định gửi tin nhắn cho anh đấy, hỏi xem anh có nhớ em không.” Kỷ Hi Nguyệt nhoẻn miệng cười.