Chuyện của Kiều Thanh chỉ giống như một khúc nhạc đệm. Kỷ Hi Nguyệt vẫn tiếp tục làm việc, đi khắp tin nơi tìm tin tức.
Hôm nay Cố Du Du cũng rất phấn khích, vì cô ta cũng gặp được một tin tức. Có một khu dân cư xảy ra hỏa hoạn, nhưng không có ai tử vong, song tin tức này vẫn rất có giá trị.
Sự việc đường vành đai trong của Liễu Đông cuối cùng cũng có bước tiến triển. Lãnh đạo cấp cao đã yêu cầu trừng phạt phê bình những người lơ là trách nhiệm, một người cũng không bỏ sót, nên Liễu Đông phải nhanh chóng làm chuyện này.
Giữa trưa, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đến tòa cao ốc Đế Vương Triệu Thị.
Tiêu Ân vừa thấy Kỷ Hi Nguyệt là mặt mày liền hớn hở: “Đại tiểu thư, thím Lý vừa mới đưa bữa trưa tình yêu đến. Cậu chủ còn kêu tôi sang bên cạnh mua đồ tráng miệng cho cô, để sau bữa cơm cô dùng.”
“Ồ?” Kỷ Hi Nguyệt cười híp cả mắt, “Xem ra cuộc sống của các anh cũng tốt đẹp lên rồi đúng không?”
“Đó đều nhờ vào công lao của đại tiểu thư đấy chứ. Tôi đi mua đồ tráng miệng đã.” Tiêu Ân nịnh nọt. Anh ta còn nghĩ thầm trong bụng, chỉ cần sau này hai người các cô đừng cãi nhau nữa, muốn chúng tôi làm gì cũng được.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, đẩy cửa văn phòng của Triệu Húc Hàn rồi bước vào.
Triệu Húc Hàn đang nghe điện thoại, sắc mặt có vẻ trịnh trọng. Thấy cô bước vào, anh chỉ cho cô thấy bàn cơm, sau đó tiếp tục nghe điện thoại.
“Vâng, chú út, ngày kia cháu sẽ đến thăm chú.” Triệu Húc Hàn nói, sau đó cúp máy.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh bước qua đây, sắc mặt có chút khó coi: “Sao thế? Chú út của anh à? Có phải người đứng đầu khu vực Tây Âu không?”
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Xem ra Úy Mẫn Nhi không đợi được nữa rồi. Tiểu Nguyệt, ngày mốt anh phải đi Pháp một chuyến.”
“Em đi cùng được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Triệu Húc Hàn sửng sốt: “Em đi làm gì?”
“Thì em đi với anh Hàn thôi. Lỡ như Úy Mẫn Nhi quyến rũ anh thì làm thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt chớp mắt, thản nhiên nói.
Triệu Húc Hàn nheo mắt, ngồi xuống đối diện cô: “Em muốn đi điều tra vụ án của mẹ anh đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt bị nói trúng, cười xòa đáp: “Cũng không hẳn. Em định đi thăm dì Kim thôi. Dù sao dì ấy cũng là bạn thân của mẹ em, em đến thăm dì ấy chắc không sao chứ?”
“Không được.” Triệu Húc Hàn thẳng thừng từ chối, “Anh nói rồi, trước khi chưa hoàn toàn chắc chắn, chúng ta tạm thời không đụng vào vấn đề khó khăn này.”
“Được rồi được rồi, đừng căng thế chứ.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng. Biểu cảm của Triệu Húc Hàn lúc này rất khủng bố, nhưng cô biết anh đang sợ, anh sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.
“Tiểu Nguyệt, trước khi anh chưa chuẩn bị tốt, em tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này em cũng đã hứa với anh rồi mà?” Khẩu khí của Triệu Húc Hàn đã dịu xuống, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt vẫn rất rõ ràng.
Kỷ Hi Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy em không thể đi chơi sao? Cho em đi với anh được không?”
“Không được. Anh sẽ cố gắng về sớm. Em cũng phải làm việc mà đúng không? Cảng Long, Húc Nguyệt có đầy chuyện không thể thiếu em, với lại em mà nghĩ nữa là Cảng Long sẽ sa thải em đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt há hốc nhìn anh. Tên này vì không muốn để cô đi mà ngang nhiên lấy công việc ra uy hiếp cô.
Được rồi, không đi thì không đi vậy.
Di động đột nhiên đổ chuông, Kỷ Hi Nguyệt có chút hiếu kỳ: “Giờ này mà ai gọi nhỉ? Lẽ nào là Manh Manh rủ em ăn cơm?”
Nói rồi cô móc điện thoại ra, là số điện thoại bàn, cảm giác có chút quen thuộc.
Cô nhận điện thoại.
Không ngờ bên kia lại là giáo sư ở trường Đại học Truyền Thông. Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe đã cảm thấy bất ổn.
Cúp máy xong, Triệu Húc Hàn liền hỏi: “Sao thế?”
“Bên trường gọi điện tới, nói là luận văn báo cáo của em quá tệ, kêu em chiều nay về trường, nếu không sẽ không cho em tốt nghiệp.” Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi thề.