Tinh mơ năm giờ ba mươi phút sáng hôm sau, sắc trời còn nhá nhem tối, Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang mê man say giấc thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô bực bội kéo chăn che đầu, trong lòng không khỏi muốn giết người gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên một hồi không thấy người trả lời thì dừng lại. Kỷ Hi Nguyệt chép miệng cười, bắt đầu thả lỏng cơ thể chuẩn bị vào mộng gặp Chu Công.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chìa khóa. Cô hết hồn mở mắt ra, quay đầu lại nhìn thì thấy Triệu Húc Hàn đang mặc một bồ đồ rộng rãi màu trắng, sắc mặt lạnh lùng mở cửa bước vào.
“Anh Hàn, tôi, tôi dậy ngay đây.” Cô lập tức từ trên giường phóng xuống. Thực sự không ngờ là tên đại ma vương này lại vào đây, chắc chắn là cô đã chọc giận anh rồi.
Bởi vì hoảng hốt nên cô lật đật rời giường và bị vướng vào chăn bông, cả người ngã xuống giường như một cái bánh tét.
Triệu Húc Hà mặt đầy hắc tuyến, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn lộn xộn này chui ra khỏi chăn.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt chửi thầm, nhanh chóng đứng dậy cười xuề xòa với khuôn mặt đẹp trai đang đen lại của Triệu Húc Hàn: “Không sao không sao. Không đau. Đã sáu giờ chưa? Chưa đến đúng không? Tôi đi rửa mặt rồi ra tập luyện ngay đây.”
Nói xong rồi chân nam đá chân chiêu chạy vào phòng vệ sinh.
Triệu Húc Hàn từ lúc bước vào tới lúc bước ra vẫn không nói một lời nào. Thím Lý thấy mặt cậu chủ lạnh như núi băng, bà lặng lẽ đặt bộ đồng phục judo màu trắng lên giường của Kỷ Hi Nguyệt.
Năm giờ năm mươi tám phút, Kỷ Hi Nguyệt chạy lên ban công trên sân thượng. Cô nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang đánh thái cực quyền, còn Vô Cốt một thân đồ đen bó sát đang đá bao cát.
Từng cú đá dữ dội, khuôn mặt xinh đẹp nhễ nhại mồ hôi, khiến cho khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt không khỏi co giật. Cô khẽ chép miệng bước sang bên đó.
Triệu Húc Hàn không hề nhìn cô, nhưng Kỷ Hi Nguyệt sẽ không để lỡ cơ hội thưởng thức cái đẹp, vẻ ngoài của anh tỏa sáng như những chậu phong lan đang nở rộ xung quanh, quả là một bức tranh mỹ nam đánh quyền.
Cảnh đẹp ý vui làm làm tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt cũng khá lên một chút, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Vô Cốt dừng lại lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô nhìn thấy đôi mắt sắc bén của cô ta đang liếc về phía cô, nhất thời cả người Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bất ổn.
Tuy rằng tận đáy lòng cô rất sợ Triệu Húc Hàn, nhưng thà rằng cô chọn đại ma vương còn hơn là phải đối mặt với người phụ nữ lạnh lùng không ưa mình thế này.
“Kỷ tiểu thư đến đúng giờ thật. Vừa tròn sáu giờ! Cậu chủ đã kêu Vô Cốt dạy kỹ năng tự cho cho Kỷ tiểu thư, nên sau này mong Kỷ tiểu thư đừng đến muộn.” Vô Cốt lạnh lùng nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt nhĩn kỹ khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của người phụ nữ này. Phải nói là cô ta rất xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo như pha chút con lai, vóc dáng thon thả, bộ đồ thể thao bó sát người làm tôn lên đường cong lồi lõm, quả là một cơ thể ưu tú.
Nếu gương mặt của cô ta có thể dịu dàng và lẳng lơ một chút, e rằng sẽ mê hoặc không biết bao nhiêu đàn ông.
Nghĩ đến đây cô quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn, người đàn ông này đang đánh thái cực quyền, khí chất vô cùng điềm tĩnh, khuôn mặt tuấn tú hầu như không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, động tác thành thục uyển chuyển, thoạt nhìn là đã biết được hình thành bởi sự kiên trì bền bỉ.
Người đàn ông này mỗi ngày đều dậy sớm như vậy sao?
Khi nào cô thức giấc cũng đã gần tám giờ sáng nên không biết. Mà cho dù dậy sớm cô cũng không nhìn thấy Triệu Húc Hàn, vì vậy cô nghĩ rằng anh đã đi ra ngoài. Lẽ nào anh lên đây dể rèn luyện thân thể?
Xem ra chủ nhân của Triệu gia cũng không phải dễ làm.
“Kỷ tiểu thư!” Vô Cốt đột nhiên nghiêm nghị hét lớn.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội vã quay đầu lại thì thấy Vô Cốt đang nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ: “Cậu chủ kêu cô tới để học kỹ năng tự về, không phải đến để ngắm anh ấy đánh quyền!”