Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu: “Vậy càng không được, thím Lý sẽ đau lòng lắm. Mà tên Cố Cửu đó có chuyện gì vậy? Còn liên quan cả em?” Cô cũng không vô cớ gây sự nữa.
“Đến rồi em sẽ biết.” Triệu Húc Hàn tăng tốc, chạy đến bên bờ sông Cảng Thành thì có một chiếc du thuyền lớn màu trắng đang đậu ở mép sông.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, bởi vì chiếc du thuyền xinh đẹp này là của Triệu gia, hơn nữa cô còn nhìn thấy bóng dáng của lão Khôi và Vô Cốt đang ở trên đó.
Chiếc xe đến mép sông, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, sau đó có người đến lái chiếc xe đi.
Triệu Húc Hàn vươn tay nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt, hai người lên thuyền.
Du thuyền lập tức xuất phát.
Kỷ Hi Nguyệt có chút căng thẳng, cô cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó rất quan trọng, nếu không tại sao phải ra giữa sông mới nói chuyện?
“Cậu chủ, tiểu thư. Cố thiếu và anh Trương đã vào bên trong, bữa tối cũng đã chuẩn bị hoàn tất.” Lão Khôi lập tức bước ra chào đón.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn dắt Kỷ Hi Nguyệt vào bên trong du thuyền.
Bên trong rất rộng rãi, view thì không có gì phải bàn cãi. Trên bàn ăn quả nhiên đã bày biện xong xuôi, còn Cố Cửu thì đang ngồi trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Vô Cốt đứng một bên, vừa nhìn thấy Triệu Húc Hàn, con ngươi lập tức sáng lên, nhưng vừa liếc sang Kỷ Hi Nguyệt thì đã mang đầy ý thù địch, song rất nhanh đã rũ mắt xuống.
“Hàn thiếu, Tiểu Nguyệt, các cậu mà còn không tới là tôi với anh Trương Hành sắp chết đói rồi đấy.” Cố Cửu lập tức đứng lên, Trương Hành cũng đứng lên, vẻ mặt mang theo nụ cười.
“Xin chào anh Trương Hành.” Triệu Húc Hàn chủ động vươn tay đến bắt tay, hành động này khiến Kỷ Hi Nguyệt thoáng sửng sốt.
Vị Trương Hành này rốt cuộc là ai mà Triệu Húc Hàn lại niềm nở thế nhỉ?
“Tiểu Nguyệt, nào, để tôi giới thiệu một chút.” Cố Cửu cười nói.
“Tiểu Nguyệt, vị này là anh Trương Hành, bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất thủ đô.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt liền chào hỏi, nhưng trong lòng có chút bất an, bác sỹ tâm lý? Lẽ nào đến trị liệu cho cô? Cô bị chấn thương tâm lý thật sao?
Mọi người chào hỏi xong thì cùng nhau ngồi xuống. Sau khi rượu và đồ ăn được mang lên, những người khác đều bị Triệu Húc Hàn đuổi ra ngoài. Trên mặt Vô Cốt có chút nghi ngờ.
Trương Hành nhìn qua khá nho nhã, giống như một vị giáo sư cấp cao có chuyên môn.
“Tiểu Nguyệt, anh Trương Hành được tôi đặc biệt mời từ thủ đô tới. Đây cũng là chuyện mà anh Hàn của cô đã nhờ tôi giúp đỡ.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, trên mặt Triệu Húc Hàn có chút nghiêm trọng, gật đầu với cô.
“Anh Trương Hành là bác sĩ tâm lý, lẽ nào em thật sự bị chấn thương tâm lý? Nhưng em cảm thấy bản thân mình bình thường mà.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
“Em có chuyện.” Triệu Húc Hàn khó khăn nói ra ba chữ, trong lòng có chút đau đớn, vì bệnh của cô do anh mà ra.
Kỷ Hi Nguyệt có chút hoang mang: “Em, em thì có chuyện gì? Em thấy mình bình thường mà.”
“Kỷ tiểu thư không cần phải hoảng sợ, theo mô tả của họ thì có lẽ cô đang mắc chứng mất trí nhớ, thành ra cô không nhớ nên mới cảm thấy mình không bị bệnh.” Trương Hành cười nói.
“Mất trí nhớ?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, cô mất trí nhớ lúc nào? Phải rồi, lẽ nào là đêm hôm đó? Cái đêm mà cô ngủ quên trên giường của Triệu Húc Hàn?
Bởi vì cô nhớ rõ ràng lúc đó Triệu Húc Hàn đã hôn cô, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại thì không biết có chuyện gì xảy ra. Lẽ nào giữa chừng đã xảy ra chuyện gì mà cô không nhớ?
“Anh Hàn, là, là đêm đó đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, “Em, em đã xảy ra chuyện gì vậy? Em chỉ nhớ anh hôn em, còn chuyện sau đó thì em không biết. Ngày hôm sau tỉnh lại không phải anh nói em mệt quá nên ngủ quên sao?”