Lộc Hùng vốn là không định nói sớm, nhưng thấy bạn trai của Vương Nguyệt giàu có như vậy, anh ta quả thực có chút hốt hoảng.
Phải biết rằng Vương Nguyệt là một mầm non ưu tú của ngành phóng viên.
“Vâng, cảm ơn sếp.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức trả lời.
“Sếp, thế còn tôi thì sao?” Liễu Đông giả lả cười hỏi.
Lộc Hùng liếc cậu một cái: “Cậu hỏi mà không biết ngượng à? Mới vào có một tháng mà đã muốn chuyển qua nhân viên chính thức? Lo đi theo Vương Nguyệt học tập cho nhiều vào, biết đâu cũng có thể chuyển trước thời hạn.”
“Haha, vâng vâng vâng. Sếp, vậy bây giờ không có Long Bân ở đây, tôi có thể chuyển về nhóm của Vương Nguyệt không?” Liễu Đông vẫn chưa nhận được thông báo.
Lộc Hùng nhìn cậu, sau đó lại nhìn Vương Nguyệt. Vương Nguyệt cười nói: “Sếp, để cậu ấy chung nhóm với tôi nhé, dù sao chúng tôi cũng quen nhau.”
“Được, vậy để Liễu Đông đi theo cô, anh Béo cũng vậy, cứ như cũ đi. Nhưng mà Long Bân có thể vẫn se quay về đấy.” Lộc Hùng nhìn Liễu Đông và anh Béo rồi nói.
“Để quay về rồi nói sau đi. Trước mặt cứ để tôi theo chị Nguyệt học hỏi chút ít đã đúng không?” Liễu Đông cuống quýlt nói. Anh Béo cũng rất vui mừng.
Lộc Hùng khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy cậu cố gắng làm đi, phấn đấu để được chuyển chức sớm.”
Nói xong Lộc Hùng lại liếc nhìn chiếc hộp nhung đen trong tay Kỷ Hi Nguyệt một cái, trái tim khẽ đập bình bịch mấy cái rồi rời đi.
Trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông giàu có nào mù mắt mà nhìn trúng ngoại hình như của Vương Nguyệt thế nhỉ?
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, lại mở chiếc hộp ra, nhìn sợi dây chuyền mà không biết khóc hay nên cười. Thực ra đồ trang sức của cô không thiếu. Nói cho cùng cô cũng là Kỷ đại tiểu thư, những bộ châu báu với đủ các loại kiểu dáng, phù hợp cho các bữa tiệc tùng được bố sắm cho đầy đủ ở nhà.
Chỉ là cô chưa bao giờ thích ăn mặc quá lộng lẫy, thêm nữa là hiện trên tay cô đang đeo một chiếc vòng tay ám khí bằng bạc được Triệu Húc Hàn tặng, còn có một chiếc nhẫn bằng bạc hình trái tim. Kỳ thực cô rất thích hai món đồ này, cũng cảm thấy nó không quá khoa trương, rất hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô.
Đương nhiên là trong những dịp trọng đại, cô cũng không ngại việc trang điểm thật xinh đẹp.
Triệu Húc Hàn đợi cả một buổi vẫn chưa thấy tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng anh lại có chút thấp thỏm.
“Tiêu Ân, cậu nghĩ Tiểu Nguyệt có thích sợi dây chuyền kim cương đó không? Loại năm carat ấy.” Triệu Húc Hàn lại hỏi Tiêu Ân.
Khóe miệng Tiêu Ân khẽ giật giật: “Phụ nữ ai cũng thích thôi. Năm carat chứ ít ỏi gì. Nhưng mà cậu chủ, với tiểu thư thì khó nói lắm. Vốn dĩ cô ấy là Kỷ đại tiểu thư, mấy thứ chắc hẳn sẽ không thiếu đâu. Kỷ Thượng Hải chỉ có một đứa con gái bảo bối, lẽ nào ông ấy còn đi tiếc rẻ với tiểu thư hay gì?”
Triệu Húc Hàn lại cảm thấy bất ổn, chẳng lẽ anh lại tặng sai nữa rồi? Sách vở cái gì, lát về kêu Lão Khôi úp mặt vào tường mà tỏ tình đi.
“Vậy cậu thấy tôi nên tặng món gì thì ổn?” Triệu Húc Hàn có chút mất kiên nhẫn.
Tiêu Ân lập tức run rẩy. Cái đà này là cậu chủ sắp nổi giận rồi đây, nhưng làm sao anh ta biết được? Đây là một chủ đề chết người đấy.
“Chuyện này, à thì, cậu chủ, thật sự tôi không biết tiểu thư thích cái gì cả.” Tiêu Ân thực sự muốn khóc.
Triệu Húc Hàn ngang ngược nói: “Cậu đi theo tôi đã lâu như vậy, quen cô ấy cũng được ba năm, vậy mà có chút chuyện cũng không biết, thế tôi còn cần cậu làm gì nữa?”
Tiêu Ân run rẩy không thôi. Cậu chủ không có chỗ nào trút giận, tiện tay tóm được anh ta giờ anh ta phải chường mặt ra chịu trận.
Người khác không biết độ phúc hắc của cậu chủ, chứ anh ta thì đã được lĩnh giáo nhiều rồi.
“Cậu chủ, không phải thế. Thời gian trước tiểu thư quen Triệu Vân Sâm, không phải cô ấy chỉ thích đi bar uống rượu nhảy nhót thôi sao? Bây giờ cô ấy đã thay đổi, gần như đã thay đổi thành một con người khác, tôi thực sự không nói được cô ấy thích gì, nhưng có một chuyện tôi có thể chắc chắn, đó là tiểu thư rất thích nhìn thấy cậu chủ cười.”
Tiêu Ân thầm nghĩ, tôi đã trả lời như vậy rồi chắc anh không làm phiền tôi nữa phải không?