Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ đờ đẫn của ba người: “Sao? Không muốn đi à? Mặc dù các anh muốn đánh gãy một chân của tôi, nhưng xét cho cùng thì các anh chỉ là người bị xúi giục. Tôi không cần biết trước đây các anh làm bao nhiêu chuyện xấu, chỉ cần các anh sẵn lòng sửa sai, tôi sẽ cho các anh một cơ hội, dĩ nhiên chỉ có một cơ hội duy nhất!”
“Vâng vâng, cám ơn đại tỷ!” Anh Đào cuống quýt nói. A Minh và A Hổ đều nhìn Kỷ Hi Nguyệt với đôi mắt lấp lánh, đầy lòng biết ơn, riêng A Hổ thì mắt còn đỏ hoe.
Còn đang sợ có một ngày mình phải ăn cơm tù.
Sau đó, hai người dìu Châu Lê, một người đỡ Trần Thanh, cả đám người cùng xuống bãi đậu xe, sau đó đến bệnh viện.
Liễu Đông thấy bọn họ đã xuống thang máy, từ phía sau bức tường đi ra.
“Quay lại hết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Liễu Đông khẽ gật đầu: “Toàn bộ quá trình. Chị Nguyệt, có cần đăng tin không?”
“Cần chứ. Cắt ghép biên tập khéo một chút rồi làm mờ hình ảnh đi thì cũng là một tin tức xã hội mà đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Nhằm thức tỉnh mọi người một chút, làm việc đừng quá kích động lỗ mãng.”
Liễu Đông thoáng sửng sờ, sau đó đôi mắt sáng lên, hào hứng gật đầu.
Lúc Châu Lê và Trần Thanh vào bệnh viện, mọi người ở đó đã kêu bọn họ nên báo cảnh sát, nhưng chỉ bọn họ biết việc này không thể báo cảnh sát, nếu không sẽ lòi ra chuyện bọn họ thuê mướn lưu manh để đánh gãy một chân của Vương Nguyệt thì coi như xong.
Huống hồ, bây giờ rõ ràng ba người bọn anh Đào đã là người của Vương Nguyệt.
Châu Lê có cảm giác bản thân là ‘ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo’, nhưng lúc này người cô ta hận nhất không phải là Vương Nguyệt, mà đổi lại là Trần Thanh. Dù gì hai người cũng đã từng ăn nằm với nhau, vậy mà nỡ lòng đánh cô ta thành ra như vậy. Nếu không cho anh ta biết tay, cô đây đâu phải là Châu Lê nữa.
Ba bọn người anh Đào vứt hai người họ ở bệnh viện xong thì bỏ chạy. Chuyện đầu tiên là tẩy xóa hình xăm, cắt lại đầu tóc, khôi phục lại hình ảnh của bản thân như những người bình thường trong xã hội.
Lúc Liễu Đông và Vương Nguyệt xuống dưới, Cố Du Du liền la lên: “Tiểu Nguyệt! Cô lại có chuyển phát nhanh này!”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, chạy tới trước bàn làm việc thì nhìn thấy một hộp giấy.
“Lần này không biết là cái gì đây. Tiểu Nguyệt, cô khai thật đi, có phải có bạn trai rồi không? Đưa tới mọi người xem nào!” Cố Du Du cười nói.
Anh Béo chạy tới: “Vương Nguyệt, để tôi mở giúp cô.”
Kỷ Hi Nguyệt cười khan, “Đâu có. Là một người bạn ăn no rửng mỡ ấy mà.” Cô cảm thấy ngoại trừ tên Triệu Húc Hàn đang học cách theo đuổi bạn gái ra thì chẳng có người thứ hai tặng hai lần quà như vậy.
“Tiểu Nguyệt, cô đừng có phúc mà không biết hưởng, tôi còn đang muốn có bạn trai như vậy đây này. Mọi người có muốn không?” Cố Du Du bật cười nói.
“Muốn chứ! Đến một tá còn không đủ nữa đấy!” Mọi người trong văn phòng đều bật cười.
“Tốt nhất là đồ ăn. Như vậy chúng tôi lại có phần. Đúng không Tiểu Nguyệt?” Chị Tiểu Linh đang ngồi bên kia cũng phụ họa.
Anh Béo vừa lúc mở hộp ra, quả nhiên là đồ ăn.
Lần này là một hộp bánh quy của Pháp và một hộp blueberry chocolate nhập khẩu.
“Wow! Tiểu Nguyệt, người bạn này của cô tốt thật đấy!” Cố Du Du đã đứng sẵn nãy giờ, “Wow! Muốn ăn quá.”
Mấy cô gái khác cũng đổ sang bên đây.
Kỷ Hi Nguyệt bất lực: “Được rồi được rồi, mọi người chia nhau ăn nhé.”
“Wow, Tiểu Nguyệt, cô hào phóng thật.” Mọi người liền vui vẻ như trẩy hội.
Anh Béo mở tới đâu chảy nước miếng tới đó, nhưng dĩ nhiên phải để Vương Nguyệt ăn trước, sau đó anh Béo mới chia từng phần đến mọi người.
“Tiểu Nguyệt, hy vọng ngày nào người bạn kia của cô cũng gửi quà đến.” Anh Hâm nói, “Như vậy chúng tôi cũng được hưởng ké. Mặc dù tôi không thích ăn ngọt lắm, nhưng có đồ ăn cao cấp như vậy, nhất định phải thử qua, để sau này có ai nhắc đến còn hãnh diện là mình đã từng ăn.”
“Đúng đấy đúng đấy. Ăn rồi là lên mặt ngay, haha.” Mọi người bật cười vui vẻ, nháo nhào thành một đống.