Trần Thanh để ý, lúc bọn chúng ngồi xổm xuống sau lưng còn dấu con dao, anh ta thầm kinh hãi, lỡ như chết người thì hỏng bét, hay là gửi tin nhắn cho Vương Nguyệt, kêu cô đừng đi hướng bên này?
Nhưng chuyện này mà nói ra, chẳng phải ‘không đánh cũng tự khai’ sao?
Nhưng không nói, lỡ như thật sự xảy ra chuyện, liệu có tính hết lên đầu anh ta không?
Trần Thanh lén nhìn khuôn mặt cay nghiệt của Châu Lê, đôi mắt hung ác của cô ta đang nhìn chằm chằm vào hai cửa ra vào, ruột gan anh ta cũng muốn xây xẩm. Tại sao anh ta lại dính líu tới một người phụ nữ xấu xa độc ác như vậy chứ?
Nhưng chỉ e là bây giờ cũng không kịp nữa rồi?
Trần Thanh nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn chưa hạ được quyết tâm. Anh ta sợ nếu nói với Vương Nguyệt, Châu Lê chắc chắn sẽ cắn ngược lại anh ta.
Cân nhắc một hồi, anh ta vẫn chọn sẽ im lặng, vì dù sao anh ta cũng bị ép buộc.
Kỷ Hi Nguyệt về tới khu dân cư Phong Nhã, đúng lúc thím Lý đang quét dọn vệ sinh các thứ, thấy Kỷ Hi Nguyệt về bà rất vui mừng: “Tiểu thư, sao cô lại về giờ này? Mệt nên muốn ngủ trưa à? Phòng của cô tôi đã đổi ra giường rồi đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt ấm lòng đáp: “Không phải, cháu về lấy ít đồ thôi. Chốc nữa lại đi ngay ấy mà. Mới đi làm ngày đầu tháng Bảy, cháu cũng không thể mất dạng được.”
Thím Lý cười lắc đầu. Kỷ Hi Nguyệt về phòng lấy cuốn sổ ghi chép. Những khi rãnh rỗi, tranh thủ lúc còn nhớ được những chuyện từng xảy ra ở kiếp trước, cô đều ghi cả vào đó. Bình thường cô đều cất trong ba lô, nhưng thời gian trước chuyển đến biệt thự Ngữ Cảnh nên cô không cầm theo, chỉ bỏ vào ngăn tủ khóa lại.
Lát nữa cô sẽ mang về văn phòng, thỉnh thoảng nhớ ra gì đó có thể tiếp tục ghi chép lại.
Lấy được cuốn sổ ghi chép, uống thêm cốc xi-rô mà thím Lý làm xong, Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi nhà.
Trước khi ra cửa, thím Lý nói: “Tiểu thư, có cần tôi đi theo cô không?”
“Không cần đâu, trong nhà vẫn còn việc chưa làm xong, cháu không sao đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu.
“Vậy tiểu thư cẩn thận nhé.” Thím Lý nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, ra cửa với tâm trạng vui vẻ.
Lúc cô ra khỏi khu dân cư Phong Nhã, Châu Lê lập tức hô lên: “Tới rồi tới rồi. Con nhỏ này đúng là đã tản bộ trong khu dân cư, sao cô ta có thể vào trong nhỉ?”
Trần Thanh tái mặt, không ngờ Châu Lê thực sự đợi được Vương Nguyệt.
Ba tên côn đồ lập tức đứng lên, Châu Lê nói với anh Đào: “Thấy chưa? Là con nhỏ xấu xí đấy, chính là cô ta.”
“Châu Lê, cô với cô ta có mâu thuẫn gì mà cô lại muốn phế một chân của cô ta như vậy? Nhìn xấu xí thế mà cô còn ghanh ghét được à?” Anh Đào nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất kinh ngạc.
Cô gái này nhìn xấu hết chỗ nói, hình như cũng là kiểu ăn chơi nổi loạn như ba người bọn chúng, nhưng tính ra vẫn còn khó coi hơn một chút, kính gọng gỗ to bản, tóc mái ngố lởm chởm nhìn chẳng ra làm sao.
“Anh Đào, anh không cần biết nó là ai, nói chung cứ xử nó là được, hậu hĩnh các thứ tanh không cần lo.” Châu Lê nói, “ Nhanh đi, đừng để cô ta chạy thoát, cơ hội không nhiều đâu. Bình thường cô ta không ra ngoài một mình.”
Anh Đào nhìn Trần Thanh, sau đó nở nụ cười chế giễu rồi vẫy tay một cái, ba tên côn đồ liền đi về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
Trần Thanh và Châu Lê vội vàng nấp vào sau gốc cây, bọn họ không thể để cho Vương Nguyệt nhìn thấy, đương nhiên Châu Lê cũng đã dặn là không được khai cô ta ra.
Kỷ Hi Nguyệt đang đi thì cảm giác bất ổn, xoay đầu lại thì nhìn thấy ba tên côn đồ đang khoanh tay nhìn cô, chặn đường cô lại.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: “Các anh chặn tôi làm gì?”
“Đồ xấu xí, xin lỗi nhé. Có người muốn đánh gãy một chân của cô, chúng tôi chỉ là hành xử theo quy tắc thôi, đắc tội rồi!” Anh Đào còn trượng nghĩa nói một câu.