“Tại em quên hôm nay là ngày 1 tháng 7. Nhưng mà Vương Nguyệt đến chỗ này làm gì? Anh có để cho cô ta nhìn thấy chúng ta không đấy?” Sắc mặt của Châu Lê bắt đầu căng thẳng.
“Sao có thể!” Trần Thanh nói, “Cô ta dạo bộ đến công viên bên kia, nói là ăn no quá.”
Châu Lê híp mắt lại, sau đó dựa sát vào Trần Thanh: “Anh Trần, chuyện trước đây em nói với anh, xem ra hôm nay cơ hội đến rồi.”
Trần Thanh thảng thốt, sau đó cười xòa: “Châu Lê, thôi bỏ đi, cũng không có oán hận gì lớn lao, hà tất phải như vậy? Bây giờ không phải chúng ta rất tốt rồi sao?”
Trần Thanh khẽ sờ bàn tay nhỏ bé và nhẵn mịn của Châu Lê, thầm nghĩ nếu không phải Châu Lê ôm hận với Vương Nguyệt, anh ta cũng thật sự không ngờ Châu Lê sẽ quyến rũ anh ta, nhưng kêu anh ta đối phó với Vương Nguyệt, quả thực có chút mạo hiểm.
Xét cho cùng anh ta vẫn cần công việc ở đài truyền hình Cảng Long, còn phải nuôi gia đình, nhưng hơn cả là Vương Nguyệt không phải là người dễ đối phó. Mối quan hệ giữa cô và cấp trên tương đối thân thiết, lỡ anh ta mà đắc tội với cô, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Sắc mặt của Châu Lê lập tức khó chịu, tay cũng thu về, hằn học nói: “Anh Trần, sao anh lại không có tiền độ như vậy? Bị cô ta ức hiếp thành ra thế này mà còn bỏ qua, em thật sự không phục.”
Trần Thanh phiền não nói: “Vậy em có cách gì không? Không phải em từng nói cô ta có võ sao?”
“Thế thì đã sao? Em đúng là không phải đối thủ của cô ta, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta có thể đánh được một lúc mấy người đàn ông? Anh Trần, kế hoạch lần trước em nhất định phải thực hiện. Em phải để cho cái đứa xấu xí lập dị đó biết thế nào là lợi hại!” Ánh mắt của Châu Lê đầy oán hận.
“Châu Lê, em hà tất phải như thế? Lỡ như bị tóm được, em sẽ trở thành tội phạm đấy!” Trần Thanh nghĩ đến kế hoạch của cô ta, trong lòng lại phát run. Lần trước tính ra anh ta đã đắc tội với Vương Nguyệt một lần, nếu không phải Vương Nguyệt không so đo, anh ta có thể đã vào tù rồi.
Mặc dù khoảng thời gian trước anh ta vẫn còn hận Vương Nguyệt, nhưng nửa tháng nay không gặp Vương Nguyệt, lại có quan hệ với Châu Lê, nên sau khi được phóng túng, anh ta lại phát hiện không cần thiết phải so bì như vậy. Ngày ngày đi làm, thỏa thích với Châu Lê, cuộc sống như vậy đối với anh ta là đã thấy thỏa mãn rồi.
“Anh Trần, anh không muốn giúp em chứ gì?” Châu Lê nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh.
Trần Thanh sốt ruột đáp: “Bảo bối à, em cần gì phải như vậy? Bây giờ không phải chúng ta rất tốt sao? Đừng làm chuyện ngốc nữa được không?”
“Anh!” Châu Lê tức giận đến mức vỗ ngực, ánh mắt nhìn Trần Thanh đầy sự thù hằn: “Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ nói chuyện của chúng ta cho vợ anh nghe!”
Trần Thanh sửng sốt, sau đó sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Châu Lê lại nói tiếp: “Anh Trần, anh đừng quên chúng ta đã lên giường với nhau như thế nào. Nếu không phải anh hứa sẽ giúp tôi đối phó Vương Nguyệt, chắc tôi để cho anh lừa tôi lên giường?”
“Châu Lê, em nói chuyện vô lý quá nhỉ. Là em quyến rũ tôi trước đấy.” Trần Thanh tức giận nói.
“Nhưng anh cũng đồng ý mà đúng không? Bây giờ hối hận à? Hay cho rằng chơi tôi xong là có thể vứt bỏ?’ Ánh mắt của Châu Lê liền lộ ra sự hung dữ, “Trên đời này làm gì có bữa ăn nào rẻ như vậy.”
“Châu Lê, cô nói vậy là có ý gì?” Trần Thanh không ngờ Châu Lê lại trở mặt. Người phụ nữ này quả thực quá đáng sợ. Anh ta đã bắt đầu thấy hối hận khi dính vào cô ta.
Cũng trách anh ta bị ma quỷ mê hoặc. Nếu một mực không giúp cô ta, chỉ e là cô ta sẽ không chịu bỏ cuộc. Với tính cách của cô ta thì sợ rằng sẽ không để yên, gia đình của anh ta có khả năng sẽ bị tàn phá, bản thân anh ta cũng không còn mặt mũi đâu để ngẩng mặt nhìn đời.
“Tôi có ý gì? Trần Thanh, tôi hỏi anh, anh có giúp tôi không?” Châu Lê dứt khoát hỏi.
Trần Thanh trong lòng rơi lộp bộp, người phụ nữ này thật sự sẽ nổi điên.
Anh ta vội vàng giả lả: “Bảo bối, em đừng nổi nóng nữa mà, anh giúp em là được chứ gì, nhưng chuyện này cũng phải bàn bạc lại đã đúng không?”