An Hoa cũng từng thấy qua thân thủ của Long Bân, khi đó anh ta còn tưởng rằng mình đã gặp quỷ, bởi vì tốc độ và thực lực của Long Bân quá sức lợi hại, so với anh ta và Tiêu Ân thì cao hơn hẳn một bậc. Một con người đáng sợ như vậy rốt cuộc đã được đào tạo như thế nào?
Chung quy anh ta cảm thấy, bản thân được trải qua sự huấn luyện của hệ thống Triệu gia, có thể thông qua kỳ sát hạch và ra làm việc đã là một chuyện lợi hại không phải dạng vừa rồi.
Nhưng thân thủ của Long Bân nếu phải nói thật thì đúng là quá đáng sợ. Hẳn là phải cùng một cấp bậc với cậu chủ luôn ấy chứ? Lẽ nào Long Bân cũng là người của cậu chủ?
Trong vụ án nổ cháy lần này của Kỷ Hi Nguyệt, nếu không có Long Bân ở đó, e là Liễu Đông phải mất mạng và Kỷ Hi Nguyệt sẽ bị bỏng đến biến dạng.
Nhưng nếu đổi lại là anh ta, Tiêu Ân hoặc mấy người bên Lão Khôi, chắc chắn sẽ không đỡ được Liễu Đông, còn đại tiểu thư phỏng chừng sẽ bị ảnh hưởng kha khá.
Những gì An Hoa được biết đều là tin tức trong nội bộ của Triệu gia, nhưng bên phía cảnh sát lại không hề hay biết chuyện Long Bân đỡ Liễu Đông rơi từ tầng bốn bằng tay không.
Kỷ Hi Nguyệt tập đến mười một giờ mới lên lầu, nhưng vẫn không thấy Triệu Húc Hàn đâu. Cô đành đi tắm trước, sau đó đến gõ cửa phòng anh.
Triệu Húc Hàn mở cửa. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy anh đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi màu trắng, đang ngồi trên giường đọc sách, mặt sách của cuốn sách lúc này đang được đặt trên giường, bốn chữ ‘sổ tay tình yêu’ rất rõ ràng.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng: “Anh Hàn, anh xem mấy thứ sách này thật đấy à?”
“Không phải em kêu anh học hỏi sao?” Triệu Húc Hàn cầm một túi tài liệu đưa cho cô, “Đây là thứ em cần, đừng để ai nhìn thấy, đọc xong rồi thì trả cho anh.”
Kỷ Hi Nguyệt liền nghiêm túc nhận lấy, sau đó nói với Triệu Húc Hàn: “Vậy anh Hàn thong thả đọc sách nhé, em về phòng đây.”
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, Kỷ Hi Nguyệt lập tức về phòng mình. Vốn dĩ định chọc Triệu Húc Hàn vài câu, nhưng cầm được tài liệu rồi, cô chỉ tập trung sức chú ý vào đây.
Về phòng xong, Kỷ Hi Nguyệt căng thẳng sổ túi hồ sơ ra.
Bên trong liền rơi ra một số ảnh chụp copy, còn có hình ảnh trên các tập san báo chí. Xem ra tài liệu mà Triệu Húc Hàn đưa cho cô không đơn giản chỉ là những thứ được lưu giữ bên Roma như trước đây từng nói.
Tài liệu khá dày, có lẽ trong đây còn bao gồm tất cả những gì anh đã tự mình điều tra được.
Kỷ Hi Nguyệt xem tới hai giờ sáng mới xong. Quả nhiên là không thấy xuất hiện điểm gì khả nghi. Đây phải nói là một vụ mưu sát hoàn mỹ.
Bây giờ cô rất muốn biết mẹ cô rốt cuộc đã phát hiện được gì trong xương cốt của mẹ Triệu Húc Hàn, để tới mức phải bị giết người diệt khẩu? Còn làm liên lụy đến 107 vị hành khách và thành viên tổ bay nữa chứ.
Nếu mẹ cô không phát hiện được gì, liệu bọn họ có nhất thiết phải đuổi cùng giết tận vậy không?
Kỷ Hi Nguyệt rất muốn hỏi dì Kim Duyệt Cầm, không biết là dì ấy biết được bao nhiêu, nhưng có lẽ cũng không biết gì nhiều, nếu không cũng đã bị giết người bịt miệng từ lâu.
Nhưng dù sao cũng là một manh mối.
Tháng sau Triệu Húc Hàn đi Châu Âu, cô có nên tranh thủ đến Ý để gặp thử người bạn thân của mẹ không nhỉ?
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt chỉ toàn là vụ án, cuối cùng mơ màng mà ngủ thiếp đi.
Những ngày cuối tháng sáu, Kỷ Hi Nguyệt trải qua khóa huấn luyện đặc biệt chuyên sâu. Điều duy nhất khiến cô bận lòng là tới giờ này vẫn chưa tóm được Tần Hạo. Tên này có lẽ đã trốn kỹ như lời Đường Tuyết Mai từng nói, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Cảnh sát vì muốn vỗ về nỗi hoang mang của người dân, đã tăng gấp đôi lực lượng để tuần tra giám sát ở những khu thành cũ vào ban đêm.
Tin tức cũng liên tục được đăng tải, vụ án tạm thời coi như đã lắng xuống.
Tháng bảy ở Cảng Thành, thời tiết càng thêm oi bức. Thời gian nghĩ phép nửa tháng của Kỷ Hi Nguyệt cũng đã kết thúc, lúc quay về bộ phận tin tức cô không quên mang tặng mọi người chút quà mọn, bởi vì trong kỳ nghĩ phép của cô, ngoại trừ Liễu Đông biết cô là Kỷ Hi Nguyệt ra thì không một ai hay biết.
“Vương Nguyệt, cuối cùng cô cũng đi làm lại rồi. Không có cô ở đây, ngày nào lão sếp cũng mắng xa xả!” Cố Du Du liền kể lể.