“Anh Hàn, anh đừng lo lắng!” Kỷ Hi Nguyệt vội nắm lấy tay anh, lại phát hiện anh đang run rẩy, đủ để thấy vụ án này có bao nhiêu ảnh hưởng và đả kích với anh.
“Không được, dù thế nào cũng không được!” Triệu Húc Hàn dứt khoát từ chối.
“Anh Hàn, sao anh không hiểu cho em!” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên cao giọng, kèm theo phần tức giận.
Triệu Húc Hàn bị cô làm giật mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt khó chịu của cô.
“Mẹ em cũng là người bị hại, anh cảm thấy em sẽ khoanh tay đứng nhìn ư? Nếu anh không nói cho em biết, em sẽ đi Pháp, đi Rome, đi Ý, em cứ đi tới khi nào tìm được manh mối thì thôi. Anh muốn thấy em tự mình vượt qua nguy hiểm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn nháy mắt trắng bệch, tức giận nói: “Em!”
“Anh Hàn, anh vẫn chưa hiểu em sao? Em thích tìm hiểu ngọn ngành, anh cản không được đâu. Anh cũng có thể nhốt em, nhưng em sẽ hận anh cả đời! Mẹ em càng sẽ không tha thứ cho anh!” Kỷ Hi Nguyệt căm phẫn nói.
Khi cô nói ra những lời này, quả thực rất sợ hãi đại ma vương sẽ nổi giận, rồi thật sự nhốt chân cô lại. Cứ nghĩ đến căn phòng tối tăm ở kiếp trước, trong lòng cô lại hoảng sợ.
Quả nhiên sắc mặt của Triệu Húc Hàn càng khó coi đến cực điểm, trên cơ thể toát ra luồng khí lạnh mà không cần bật điều hòa, cơn thịnh nộ trong đôi đồng tử khiến Kỷ Hi Nguyệt thầm run lẩy bẩy.
Nhưng cô vẫn không lùi bước, mà nói tiếp: “Anh Hàn, em rất tin tưởng anh, vậy tại sao anh không tin tưởng em? Chúng ta không thể cùng nhau điều tra vụ án này được sao? Em hứa sẽ không liều lĩnh hay bốc đồng, vì suy cho cùng sự việc cũng trôi qua rất lâu rồi, có nôn nóng cũng chẳng được ích gì, không phải sao?”
Kỷ Hi Nguyệt lại tiếp tục nói: “Trước tiên em chỉ muốn biết chi tiết mọi thứ. Anh phải có lòng với em, em thật sự có trực giác, nếu không lần trước anh đi Mỹ sao em lại đoán được anh sẽ gặp nguy hiểm? Mặc dù em không chắc mình sẽ có trực giác với vụ án này hay không, nhưng cũng phải thử mới biết được chứ? Dù sao người chết cũng có mẹ em mà!”
Triệu Húc Hàn vẫn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Kỷ Hi Nguyệt nói đến khô cả miệng mà vẫn chưa nghe được một câu trả lời nào.
Tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Hi Nguyệt đành thở dài đến mở cửa.
Tiêu Ân đưa cơm và đồ tráng miệng vào, đôi mắt liếc nhìn vẻ mặt tối sầm cậu chủ.
Lại chuyện gì nữa đây? Thời tiết thay đổi cũng nhanh quá rồi đấy?
Kỷ đại tiểu thư đúng là lợi hại thật, có thể khuấy động gió mưa chỉ trong tích tắc.
Đóng cửa lại, Kỷ Hi Nguyệt đặt đồ ăn lên chiếc bàn chuyên dùng để ăn cơm, lấy từng món từng món ra: “Anh Hàn, anh ăn cơm trước đi. Dù sao cũng không gấp, anh cứ từ từ mà suy nghĩ.”
Triệu Húc Hàn bước qua, ngồi xuống đối diện Kỷ Hi Nguyệt: “Cố Cửu còn nói với em gì nữa?”
“Toàn bộ, bao gồm cả chuyện vì sao các anh lại trở thành bạn bè.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, “Không ngờ tên này lai trọng tình trọng nghĩa như vậy. Không tệ đâu, anh Hàn có một người anh em tốt đấy.”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Anh em tốt mà bán đứng anh?”
“Đó là vì anh ấy muốn khuyên bảo em. Nếu không có sự khuyên bảo của anh ấy, có lẽ em sẽ hận anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến khoảnh khắc vừa nghe chuyện mẹ cô vì điều tra vụ án của anh mới bị hại chết, cô làm sao có thể không hận?
“Hơn nữa anh ấy còn thông minh hơn anh một điểm, đó là anh ấy biết sớm muộn gì em cũng sẽ biết bí mật này.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Anh Hàn, em đâu phải con ngốc. Anh vô duyên vô cớ đối xử tốt với em ba năm, là trước đây em vô tâm vô phế mới không để ý, nhưng từ giờ em sẽ để ý, cho nên em nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để tháo giải nguyên nhân này.”