Cố Cửu tiếp tục nói: “Tiểu Nguyệt, Hàn thiếu thực sự rất khổ sở. Trước đây tôi rất ít khi thấy cậu ấy cười, chỉ có những lúc bên cạnh cô, cậu ấy mới nở nụ cười, nên là Tiểu Nguyệt, mong cô đừng làm tổn thương cậu ấy, được không?”
Kỷ Hi Nguyệt thoáng chút xúc động, trong lòng cũng có chút đau đớn, nhưng là đau lòng cho Triệu Húc Hàn.
“Cố thiếu, sao anh có thể làm bạn với một người lạnh lùng như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt có chút tò mò, vì những lúc Cố Cửu phóng túng trông rất giống với một tay ăn chơi trụy lạc.
Cố Cửu đột nhiên bật cười: “Đây gọi là duyên phận đấy. Mặc dù tên này nhỏ hơn tôi ba tuổi, nhưng không hiểu sao từ lần đầu tiên gặp mặt, bọn tôi đã có cảm tình với nhau.”
“Anh tự luyến đấy à?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không chịu được mấy lời buồn nôn này.
Khóe miệng Cố Cửu khẽ run rẩy: “Thôi được rồi. Nếu tôi nói tôi đã cứu Hàn thiếu, như thế đã đủ thành bạn chưa?”
“Hả? Nói sao? Làm tôi tò mò quá!” Sau khi Kỷ Hi Nguyệt buông bỏ được nút thắt trong lòng, cô rất muốn biết về những chuyện trước đây của Triệu Húc Hàn.
Cố Cửu hậm hực đáp: “Được rồi, tôi sẽ thỏa mãn lòng tò mò của cô. Vậy có muốn ăn nữa không?”
“Ăn ăn, ăn chứ. Sau khi biết được tiền căn hậu quả, tôi không cần suy nghĩ lung tung nữa, khẩu vị tự nhiên cũng tốt lên hẳn. Phục vụ, mang cho một phần sashimi tôm hùm Úc!” Kỷ Hi Nguyệt liền vẫy tay với người phục vụ.
Cố Cửu trố mắt: “Tiểu Nguyệt, cô định ăn cho tôi nghèo luôn à?”
“Keo kiệt!” Kỷ Hi Nguyệt liếc anh ấy, “Lát nữa cho anh ăn một nửa, được chưa?”
“Cô, cô còn định không cho tôi ăn luôn á?” Cố Cửu tức muốn thổ huyết.
“Tôi có thể ăn bốn phần sashimi tôm hùm trong một lần, giờ mới kêu có một con, chia cho anh một nửa đã là tốt với anh hơn cả bố tôi rồi đấy! Bình thường bố tôi chỉ ăn được một phần ba thôi.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt khinh thường anh ấy.
Cố Cửu trợn mắt há mồm, rất lâu sau mới tìm thấy giọng nói: “Triệu Húc Hàn mà cưới cô, e là bị cô ăn cho nghèo mạt rệp luôn quá.”
“Haha, anh không cần bận tâm. Sau này Húc Nguyệt có thể kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó anh tha hồ ăn. Nói lẹ đi!” Kỷ Hi Nguyệt khôi phục lại vẻ hoạt bát.
Chủ yếu là cô biết mẹ đã mất nhiều năm như vậy rồi, giờ có nóng nảy kích động cũng không có tác dụng gì, chỉ có tháo giải được nguyên nhân cái chết của mẹ Triệu Húc Hàn, lúc đó mới biết được ai là người đã giết hại mẹ cô.
Hiện tại đại ma vương còn chưa biết làm thế nào, nên cô kích động thì cũng có ích gì? Lỡ đâu còn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Triệu Húc Hàn thì sao? Cho nên cô nhất định phải giữ bình tĩnh, nghĩ cách làm thế nào để giúp anh, báo thù rửa hận cho mẹ của hai người.
Cố Cửu khẽ chép miệng: “Năm Hàn thiếu hai mươi tuổi, ông cụ đã tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho cậu ấy, cũng là để giới thiệu cho Hàn thiếu làm quen với người đứng đầu tám khu vực, cho nên buổi tiệc lần đó đã được tổ chức ở Anh quốc.”
“Anh quốc” Kỷ Hi Nguyệt thật sự bái phục những người có tiền.
“Phải, là Anh quốc, nhưng lại được tổ chức ở một trang viên lớn trong nhà vợ cả của ông cụ Triệu.” Cố Cửu liếc cô một cái.
“Sao?” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, “Nhà mẹ cả của anh Hàn?”
Cố Cửu dựng ngón cái với cô: “Phải, mẹ cả của Hàn thiếu tên là Thiết Hồng Nương, gia thế vô cùng đồ sộ, chính vì điểm này nên ban đầu ông cụ Triệu mới cưới bà ta, vì như thế mới có lợi cho việc mở rộng hoạt động kinh doanh của Triệu gia.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, Cố Cửu nói tiếp: “Ngày hôm đó có hơn một trăm người của Triệu gia tham dự, cả tám người đứng đầu cũng đều có mặt, nhưng giữa buổi tiệc, vì để điều tra vụ án của mẹ, Hàn thiếu đã lẻn vào khu đất cấm của Thiết gia, kết quả là đã khởi động một cảnh báo.”
Kỷ Hi Nguyệt trở nên căng thẳng. Cố Cửu lại nói tiếp: “Lúc đó cậu ấy không còn nơi nào để trốn thân, và tôi đã cứu cậu ấy.”
“Không đúng, nếu đã là buổi tiệc của Triệu gia, tại sao anh cũng có mặt ở đó?” Kỷ Hi Nguyệt có chút hiếu kỳ.