Cố Cửu gật đầu: “Đúng vậy, mẹ của cô và dì ấy đều là chuyên gia pháp y, đặc biệt là mẹ của cô có phương pháp phát hiện xương cốt rất riêng, hơn nữa bà còn có những hiểu biết rất độc đáo về nghiên cứu miệng vết thương của hài cốt cổ xưa, về điểm này bà đã từng được giáo sư ở học viên Luật hết lời khen ngợi.”
Cố Cửu lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, thay vào đó là Kỷ Hi Nguyệt lại không hề hay biết thời còn trẻ mẹ cô đã từng giỏi giang như vậy, nhưng cô biết, mẹ cô quả thực rất lợi hại.
Nếu không có mẹ cô, có lẽ bố Kỷ Thượng Hải đã sớm bị kết án là hung thủ giết người trong vụ án mạng có liên quan đến ông, chính nhờ mẹ cô ngày nối tiếp đêm tìm ra bằng chứng trên thi thể, cuối cùng đã chứng minh được là bố cô trong sạch.
Cố Cửu nói tiếp: “Cùng năm đó, Hàn thiếu lên mười bảy tuổi. Người mẹ Hạ Vịnh Hà mất năm cậu ấy tám tuổi vẫn chưa được hỏa táng. Ông cụ Triệu biết bà ấy thích nhất là trang viên của Pháp, cho nên đã đưa thi thể mẹ của Hàn thiếu sang chôn cất trong hoa viên sau núi, nằm ở phía sau trang viên.”
“Mặc dù khi đó Hàn thiếu còn nhỏ tuổi, nhưng cậu ấy vẫn luôn điều tra vụ án của mẹ mình, thỉnh thoảng cũng thu được chút manh mối, vì vậy cậu ấy đã quyết định để các chuyên gia của bệnh viện pháp y khám nghiệm lại hài cốt của mẹ, mà vụ án này lại trùng hợp được giao cho bạn thân của mẹ cô, bà Kim Duyệt Cầm.”
Cố Cửu vừa nói vừa nhìn phản ứng của Kỷ Hi Nguyệt.
“Cho nên dì Cầm đã gọi mẹ tôi đến khám nghiệm lại tử thi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục mạch suy đoán. Cố Cửu khẽ gật đầu.
“Có phải mẹ tôi đã phát hiện ra bằng chứng gì đó, có thể chứng minh là mẹ anh Hàn bị mưu sát, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Cố Cửu nhíu mày: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng chúng tôi tin là mẹ cô đã tìm được bằng chứng, nếu không bà ấy đã không xảy ra tai nạn.”
Kỷ Hi Nguyệt xem như đã hiểu.
“Trong một lần nói chuyện với Kim Duyệt Cầm, mẹ cô từng nói, mong muốn lớn nhất của cuộc đời bà là con gái bảo bối của mình có thể trưởng thành trong bình an và vui vẻ.” Cố Cửu cho cô đáp án cuối cùng.
Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng ‘hừm’ một tiếng.
“Vì lẽ đó mà sau khi biết được, anh Hàn đã cảm thấy áy náy, và ngày gặp lại tôi đã bắt đầu bảo vệ tôi, đúng không?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt hơi lạnh.
Mặc dù mẹ cô không phải do Triệu Húc Hàn giết, nhung nếu anh không lật lại vụ án, có lẽ mẹ cô sẽ không đến Pháp và sẽ không bị mất mạng.
“Tiểu Nguyệt, cô đừng trách Hàn thiếu. Không có một người con nào có thể chấp nhận được cái chết vô tội của mẹ mình, cho nên cậu ấy đã rất nổ lực để trở thành chủ nhân của Triệu gia, chờ đến một ngày có thể lớn mạnh để đem hung thủ ra trước pháp luật. Cậu ất cũng rất đau lòng trước cái chết của mẹ cô, đó là chuyện cậu ấy không hề muốn nhìn thấy.”
Cố Cửu ra sức khuyên nhủ, vì anh ấy cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt rất bất thường.
Kỷ Hi Nguyệt im lặng, đầu óc lúc này đã hỗn loạn, trong lòng cũng dâng lên nỗi hận với Triệu Húc Hàn. Hóa ra mọi thứ đều là để chuộc tội. Nếu anh không làm sai, vậy tại sao phải chuộc tội? Lý ra cô nên nghĩ đến điều này sớm hơn.
“Tiểu Nguyệt, có phải cô đang xoáy sâu vào chỗ bế tắc không? Chuyện này thật sự không thể trách Hàn thiếu được. Cậu ấy cũng đâu có ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cũng không hề mong muốn. Vì chuyện này mà cậu ấy đã tự trách rất nhiều năm. Kỳ thực để điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ cậu ấy, đã có không ít người vô tội xảy ra tai nạn.”
Cố Cửu thở hắt ra: “Sau đó cậu ấy đã dừng lại việc điều tra, bởi vì cậu ấy biết mình vẫn chưa đủ mạnh, mà kẻ địch ở sau lưng lại quá xảo quyệt và tàn nhẫn, cho nên cậu ấy đã quyết định nhẫn nhịn. Tiểu Nguyệt, nỗi đau của cậu ấy cũng không kém gì cô đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng có phản ứng, cô ngước mắt lên nhìn vẻ mặt lo lắng và áy náy của Cố Cửu.
“Cám ơn anh đã nói cho tôi biết mọi thứ.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với anh ấy, nhưng nụ cười này lại khiến người khác cảm thấy bất an.