Kỷ Hi Nguyệt vui mừng nói: “Được, vậy trưa nay tôi qua tìm anh ăn cơm. Phải rồi, Lý Miểu đã đến chưa?”
“Đến rồi. Qua tuần có thể sẽ cho cô ấy thử vai. Bộ kịch bản Đạo Thiên Cốt của Lưu Uy cũng đã hoàn thiện, đợi chuẩn bị thêm chút nữa sẽ bắt đầu khai máy.”
Kỷ Hi Nguyệt hỏi thêm một câu: “Vậy chuyện trong nhà của Lý Miểu đã giải quyết ổn thỏa chưa? Sẽ không phiền phức về sau đấy chứ?”
“Giải quyết xong cả rồi. Tiêu Ân xuất chiêu thì cô cứ yên tâm. Sợ là bố và mẹ kế của cô ấy có cho cũng không dám đến làm phiền mẹ con cô ấy nữa đâu. Hai mẹ con cô ấy cũng đã tìm được một bảo mẫu có kinh nghiệm đến chăm sóc.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt vui thầm: “Vậy thì tốt. Anh đợi tôi chút nhé, tôi tới ngay đây.” Nói xong cô cúp máy.
Cố Cửu nhìn điện thoại với vẻ thắc mắc, hình như hôm nay Kỷ Hi Nguyệt có gì đó nhiệt tình khác thường? Nghe cô nói câu ‘anh đợi tôi nhé’ xong, trong lòng anh ấy cũng không khỏi gợn sóng.
Sau đó anh ấy cười khổ, mình lại chán sống nữa rồi sao? Người phụ nữ của Triệu Húc Hàn, cho dù anh ấy có thích mấy đi chăng nữa, cũng không thể chạm vào.
Nhưng kể từ khi quen biết Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy nhận ra mình không còn hứng thú với những người phụ nữ khác nữa, chỉ cần nghĩ đến Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy lại cảm thấy trong lòng vô cùng chộn rộn.
Anh ấy thích Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy thừa nhận điều đó, và rất thẳng thắn với Triệu Húc Hàn.
Chỉ có điều, quân tử cũng có những việc nên làm, và những việc nên tránh, người phụ nữ của anh em cho dù có thích đi chăng nữa cũng không thể vượt qua Lôi Trì.
Nhưng nếu có một ngày Triệu Húc Hàn làm tổn thương Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy sẽ không hề do dự mà cướp cô lại. Và anh ấy cũng tin rằng tới lúc đó, Triệu Húc Hàn sẽ không còn mặt mũi để ngăn cản cơ hội của anh ấy.
Làm người nên sòng phẳng, làm huynh đệ càng phải sòng phẳng hơn, anh ấy tin là chính bản thân Triệu Húc Hàn cũng hy vọng Kỷ Hi Nguyệt được sống một đời vui vẻ và hạnh phúc.
Kỷ Hi Nguyệt kêu thím Lý ra ngoài, thím Lý vui mừng đáp: “Tiểu thư, chúng ta chuyển về khu dân cư Phong Nhã à?”
Kỷ Hi Nguyệt nghệt ra: “Cháu chưa nghe anh Hàn nói gì cả, nhưng chắc là cả kỳ nghĩ sẽ ở lại đây. Dù sao thì sân tập luyện ở đây cũng đầy đủ và toàn diện hơn, cháu phải tranh thủ kỳ nghĩ để tập luyện chăm chỉ hơn mới được.” Nói rồi cô khẽ chép miệng.
Thím Lý ‘oh’ một tiếng, có chút buồn bã, nhưng nghĩ đến chuyện tiểu thư mạnh lên mới là điều then chốt, bà đành nhẫn nhịn.
“Thím Lý, thím sao thế? Hình như thím không thích ở đây à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Thím Lý cười khan một tiếng: “Đâu có đâu có. Tôi rất thích ở đây, chỉ có điều bác Vương khá nghiêm khắc, nên tôi hơi sợ chút thôi.”
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc, thím Lý sợ bác Vương ư?
“Không sao không sao. Chỉ là bị bác Vương xoi mói kinh quá, nên tôi sắp nhịn hết nổi rồi.” Câu trả lời của Thím Lý làm Kỷ Hi Nguyệt bật cười, cảm giác thím Lý rất đáng yêu.
Suốt quãng đường đi, Kỷ Hi Nguyệt nghe thím Lý xa xả mắng mà cười đau cả bụng, đồng thời cô cũng cảm thấy thím Lý rất hợp với bố mình, đương nhiên là càng thích hợp để làm mẹ kế của cô nữa.
Thế nên trong đầu cô lại manh nha ý đồ xấu, tự hỏi tối nay cô có nên tranh thủ gọi bố ra ăn cơm không, để hai người này có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm?
Đến bãi đậu xe của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, vừa mới bước ra khỏi xe, Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy một người quen.
Là phó tổng Hứa Phượng của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ. Nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, cô ta cũng tỏ ra kinh ngạc, sau đó cười khẩy một tiếng rồi bước tới chào hỏi: “Kỷ đại tiểu thư, trùng hợp thật.”
“Đúng vậy, ở đây không phải công ty Hoàn Vũ mà có thể gặp được cô Hứa thì thật quá trùng hợp.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cười khẩy một tiếng.
Sau đó mọi người đều đi về hướng thang máy, Hứa Phượng cất tiếng: “Kỷ tiểu thư, bây giờ Hoàn Vũ của chúng tôi đã được thiếu gia Triệu Vân Sâm thu mua, mà chống lưng cho Húc Nguyệt các cô lại là Triệu chủ nhân, như vậy chúng ta có nên hợp tác với nhau không nhỉ?”
“Ơ? Là ý của Triệu Vân Sâm à?” Kỷ Hi Nguyệt có chút buồn cười.