Thím Lý có chút ngại ngùng đáp: “Cậu chủ, sao cậu lại chê một người phụ nữ là có mùi?”
“Tôi ăn ngay nói thật thôi mà. Chỉ là mùi mồ hôi, tắm rửa xong là sẽ hết, lẽ nào không đúng?” Triệu Húc Hàn cũng sầu não.
Thím Lý lắc đầu: “Nếu tiểu thư nói cậu chủ hôi hám, liệu cậu chủ có tức giận không?”
Triệu Húc Hàn chau mày. Nếu đổi lại là anh, nghe Kỷ Hi Nguyệt chê mình hôi hám anh chắc chắn sẽ rất tức giận, vì cho rằng cô đang ghét bỏ anh. Cô dám ghét bỏ anh sao?
“Cậu chủ đã hiểu chưa?” Thím Lý khẽ cười, “Nếu cậu chủ quan tâm đến tiểu thư như vậy, thì cậu phải dỗ dành cô ấy nhiều vào chứ. Đâu có người phụ nữ nào là không thích được dỗ ngọt, nhưng cũng chẳng có người phụ nữ nào có thể thản nhiên nhận sự phê bình của bạn trai mình cả.”
Thím Lý nói xong thì đi vào phòng bếp.
Triệu Húc Hàn chết lặng một hồi lâu, sau đó lên lầu tắm rửa rồi xuống phòng ăn.
Triệu Vân Sâm đã chễm chệ ngồi vào bàn ăn, tay còn lướt điện thoại.
“Cháu nên về căn hộ của mình là được rồi đấy!” Triệu Húc Hàn ngồi xuống, liếc nhìn Triệu Vân Sâm.
Triệu Vân Sâm liền bỏ điện thoại xuống, sốt sắng nói: “Chú ba, tại sao chứ? Nhà của chú to như vậy, thêm một người thì có làm sao? Với lại ở đây trang thiết bị rất hiện đại, cháu rất thích.”
“Thích cũng không phải là chỗ của cháu! Cháu thích thì kêu bố cháu mua đi!” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói.
Triệu Vân Sâm bĩu môi đáp: “Chú ba, chú đừng nhỏ nhen vậy chứ? Chú là chú ba của cháu đấy! Trước đây là cháu không tốt, chọc chú tức giận, nhưng không phải là cháu đã nhận phạt rồi sao? Chúng ta là người một nhà, chú đừng đuổi cháu đi mà.”
Cậu ta vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt đáng thương.
Khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn càng lạnh lùng hơn. Kỷ Hi Nguyệt vừa hay cũng đang bước vào: “Triệu Vân Sâm, cậu đúng là cái đồ không biết xấu hổ. Trước đây toàn làm những chuyện không bằng cầm thú, vậy mà bây giờ còn mặt mũi muốn làm hòa. Sao cậu không leo lên đầu người ta ngồi luôn đi!”
“Kỷ Hi Nguyệt, cô có ý gì đây? Tôi, tôi cũng chỉ đùa với cô thôi mà? Nhưng tính ra cô cũng đâu có sứt mẻ gì, còn tôi đã bị chú ba đánh cho hai trận, như vậy còn chưa tính là nhận phạt sao?” Triệu Vân Sâm lập tức đáp lại.
“Ăn nói cũng khéo thật đấy. Thế còn vị Khưu thiếu kia thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ có lần mình suýt chút nữa bị tên súc sinh kia cưỡng hiếp, chuyện này đều nhờ vào phúc của Triệu Vân Sâm.
Triệu Vân Sâm biến sắc: “Cậu ta, cậu ta ra nước ngoài rồi. Do chương trình học chưa xong ấy mà, haha.” Triệu Vân Sâm chỉ có thể cười khan. Cậu ta cũng biết lần đó Kỷ Hi Nguyệt xém chút nữa đã xảy ra chuyện.
Nói chính xác thì chính cậu ta là người đã xúi giục Khưu thiếu làm như vậy. Bởi vì Kỷ Hi Nguyệt lúc ấy cứ bám dai như đĩa, cho nên cậu ta muốn đẩy Kỷ Hi Nguyệt cho Khưu thiếu, như thế thì cô sẽ không còn mặt mũi để bám theo cậu ta nữa.
Sau khi biết tin Kỷ Hi Nguyệt quen chú ba, cậu ta đã thông báo cho Khưu thiếu để trốn chạy. Tránh trường hợp người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này muốn báo thù, chú ba chắc chắn sẽ khai đao với Khưu thiếu ngay.
“Ra nước ngoài rồi? Thế chắc không định về nước nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, nhướng mày đáp.
Triệu Vân Sâm lật đật nói: “Kỷ Hi Nguyệt, lúc đó chúng ta đều là tuổi trẻ ngông cuồng, ai cũng rượu chè phóng túng, chính bản thân cô cũng cảm thấy vui vẻ còn gì? Vả lại cô là người đã bằng lòng đi với Khưu thiếu, sao giờ lại đổ hết lên đầu cậu ta được?”
“Triệu Vân Sâm, cậu nói chuyện có lương tâm chút đi! Tôi tự nguyện đi với Khưu thiếu? Con mẹ nó cậu nói đùa gì vậy? Là cậu đã kêu tôi đi với cậu ta, nếu không đi cậu sẽ cho tôi mất mặt! Cậu tưởng tôi mắc chứng hay quên à?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
Triệu Vân Sâm cuống quýt đáp: “Đó, chuyện đó cũng do cô đồng ý mà. Ai bảo cô chọc giận tôi làm gì.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nói tới thì quả thực cô cũng thấy nhục nhã thật, nhưng người đàn ông này chà đạp lên sự hy sinh mà cô dành cho cậu ta như vậy, chuyện này mới đáng hận hơn.