Đường Tuyết Mai cúi thấp đầu. Mọi chuyện đều bắt đầu từ lòng đố kỵ của cô ta, nếu cô ta không giết Quan Tiểu Tiểu, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.
Là cô ta đã tự tay chặt đứt đường sống của chính mình.
“Không có manh mối gì luôn sao?” Liễu Đông lại hỏi, “Dì hiểu rõ anh ta như vậy, lý ra cũng phải có một chút đầu mối để lần theo chứ?”
Đường Tuyết Mai bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bọn dì đã chuẩn bị sẵn ba nơi để ẩn náu, nhưng nơi cuối cùng anh ta không chưa nói cho dì biết, bảo là để mọi thứ xong xuôi rồi sẽ nói cho dì nghe. Dì chỉ nhớ anh ta từng nói đó là một khu thành cũ, nhưng cụ thể ở đâu thì dì thật sự không biết.”
“Khu thành cũ?” Liễu Đông nhíu mày, gần một nửa Cảng Thành đều là khu thành cũ, biết tìm thế nào bây giờ.
Đường Tuyết Mai chau mày: “Còn một chuyện nữa, đó là tháng nào anh ta cũng gửi tiền về cho mẹ của mình.”
“Anh ta hiếu thảo vậy sao?” Liễu Đông không ngờ một kẻ ngay cả em trai mình cũng muốn giết, lại quan tâm đến mẹ già của mình như vậy.
“Chắc có chuyện muốn ký thác. Anh ta phải làm như vậy mới cảm thấy mình vẫn còn là một con người.” Đường Tuyết Mai bật cười, giọng cười rất trào phúng. Cô ta hiểu rõ con người của Tần Hạo hơn bất cứ ai.
Dạng người như Tần Hạo làm gì biết tới hai chữ hiếu thảo, để cô ta sống tới bây giờ là bởi vì muốn cô ta thay thế Quan Tiểu Tiểu. Vốn dĩ cô ta cũng không phải là kiểu phụ nữ dịu dàng, là do Tần Hạo đã cưỡng ép cô ta phải sống theo hình ảnh mà anh ta thiết kế.
Mỗi lần anh ta uống say và muốn cô ta, trong miệng vẫn còn lẩm nhẩm cái tên Tiểu Tiểu.
Đường Tuyết Mai nghĩ đến chuyện này, nước mắt lại rớt xuống.
Tại sao cô ta yêu anh ta đến như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể thay thế một người đã chết! Cô ta thật sự không cam lòng!
Bên đây, đội trưởng Biên lên tiếng: “Mẹ của Tần Hạo đã nằm trong tầm kiểm soát. Xem ra Đường Tuyết Mai cũng thực sự không biết nơi thứ ba mà anh ta đang lẩn trốn. Tiếp theo chắc sẽ phiền phức lắm đây.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu: “Cố gắng hết sức để tìm thôi. Chỉ cần anh ta ra ngoài, chắc chắn người dân sẽ cung cấp manh mối. Việc cần làm bây giờ là nhất thiết không được lơi là. Tôi sẽ tiếp tục đăng tin để người dân chú ý rộng rãi.”
Đội trưởng Biên đáp: “Chuyện Đường Tuyết Mai bị bắt tối qua đã được đăng tin. Theo yêu cầu của chủ nhân Triệu gia, tin tức vẫn do bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long đưa tin đầu tiên.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, cám ơn đội trưởng Biên.”
“Cô đừng nói thế mà tôi lại thấy xấu hổ. Phải là tôi cám ơn cô và Triệu chủ nhân đã giúp đỡ mới đúng. Một số phương pháp trinh sát của cục cảnh sát vẫn còn quá lạc hậu. Sau sự việc lần này, tổng cục cho biết sẽ cải tiến các thiết bị phần cứng để phục vụ cho quá trình điều tra tội phạm, ngoài ra còn tăng cường hợp tác với Triệu gia, vì cảnh sát là nhân dân là người một nhà mà.” Đội trưởng Biên cười cười.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, tính ra cục cảnh sát này cũng không ngốc nghếch. Hành động bắt người và ném cho cục cảnh sát lần này của Triệu Húc Hàn đã vô tình để lộ năng lực, đồng thời cũng để lộ luôn phương pháp trinh sát tiên tiến và tinh vi của Triệu gia, cho nên họ đã chớp lấy cơ hội để bàn chuyện hợp tác.
Đúng là rất có đầu óc. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy đáng thương thay cho đại ma vương.
Nhưng suy cho cùng, nếu không phải đại ma vương sợ cô gặp nguy hiểm, anh sẽ không bao giờ nôn nóng sử dụng hệ thống truy bắt người của Triệu thị như vậy, còn để sơ hở cho cảnh sát dựa dẫm.
Xem ra cô đã để đại ma vương bị khó xử rồi, về nhà phải dỗ dành anh mới được.
Nhưng không biết lần này làm như vậy, người của Triệu gia có làm khó gì anh không?
Sau khi được trọng sinh, cô chỉ muốn đứng bên cạnh anh để giúp anh giải quyết khó khăn, mang đến cho anh sự vui vẻ, chứ đâu nghĩ là sẽ gây ra rắc rối cho anh như vậy. Cô phải thành tâm sám hối mới được.
Bên kia, Liễu Đông nhìn Đường Tuyết Mai, biết có nói gì nữa cũng chẳng còn tác dụng, cuối cùng cậu hỏi: “Dì Tuyết, dì có muốn bố tôi đến thăm dì không?”