Sắc mặt của Tần Hãn lập tức thay đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tuyết Mai: “Tại sao? Tại sao không muốn thấy tôi? Dù gì tôi cũng sắp chết rồi, gặp tôi một lát lẽ nào em cũng khó chịu vậy sao?”
“Tôi cũng sắp chết đấy thôi? Gấp cái gì, xuống dưới rồi đường nào chả gặp nhau!” Lúc Đường Tuyết Mai nói những lời này, biểu cảm u ám trên khuôn mặt cô ta khiến Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi bên đây cũng thấy lạnh sống lưng.
Chỉ có thể nói rằng, người phụ nữ này nhất định là một kẻ điên cuồng biến thái, tàn nhẫn và vô tình.
Tần Hãn sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng: “Tôi biết em yêu tôi mà, Tuyết Mai, đúng không? Chúng ta chết rồi sẽ được ở bên nhau thôi. Yên tâm đi, xuống dưới đó tôi sẽ bảo vệ em, ngay cả anh trai tôi cũng không thể cướp em đi được!”
Tần Hãn vui vẻ nói, giọng cười còn rất hạnh phúc.
Đường Tuyết Mai liếc anh ta, trong ánh mắt chỉ toàn sự kinh tởm: “Tần Hãn, cậu có xuống dưới thì cậu cũng chỉ là quân cờ của anh trai cậu thôi. Bộ cậu tưởng có thể ở bên cạnh tôi? Tôi với anh trai cậu mới là một đôi, cậu nên chết tâm đi.”
Vốn dĩ Đường Tuyết Mai đang cố nhẫn nhịn, không muốn để cho Kỷ Hi Nguyệt và mấy người ở đây xem kịch hay, nhưng cô ta quả thực không thể chịu đựng được cái cảnh đã chết rồi còn bị trói buộc một chỗ với loại đàn ông kinh tởm này.
Chết rồi đương nhiên cô ta phải ở bên cạnh Tần Hạo!
“Tuyết Mai, em nói linh tinh gì vậy! Tôi và em mới đúng là một đôi. Em, em chẳng qua chỉ bị anh trai tôi mê hoặc, tôi mới là người yêu em nhất!” Tần Hãn sốt sắng nói.
Đường Tuyết Mai ‘hừ’ một tiếng: “Tần Hãn, cậu đừng làm tôi buồn nôn nữa, đi lẹ đi. Dù là một giây tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu. Cậu biết tôi đã chịu đựng cậu bao nhiêu lâu chưa? Xin cậu đấy được không? Tha cho tôi đi. Có xuống dưới thì cùng lắm cậu cũng chỉ là con chó của tôi thôi. Mấy cái khác, đừng mơ nữa.”
Tần Hãn bị câu nói của Đường Tuyết Mai kích động đến ngỡ ngàng.
Anh ta không tin một người phụ nữ có thể ác độc đến mức này. Cũng sắp chết cả rồi, nói vài câu tốt đẹp chẳng lẽ khó đến thế sao? Ngay cả cô ta có nói dối, anh ta cũng cam tâm thấy vui mà.
Tại sao? Tại sao cô ta lại nói như vậy? Muốn để anh ta chết cũng không được vui vẻ sao?
“Các anh đưa cậu ta đi lẹ đi, sau này đừng để cho chúng tôi gặp nhau nữa.” Đường Tuyết Mai nói với Tiểu Hồ Tử.
Tiểu Hồ Tử bức xúc lên tiếng: “Đường Tuyết Mai, cô đúng là người phụ nữ độc ác nhất trong những người mà tôi từng thấy đấy.”
Nói xong anh ấy nhìn vào gương, như đang đợi chỉ thị của đội trưởng Biên.
Đột nhiên chiếc ghế của Tần Hãn chuyển động dữ dội, cả người của anh ta xém chút nữa lao hết lên bàn, ánh mắt đau khổ nhìn chòng chọc vào Đường Tuyết Mai vừa lùi lại phía sau do bị anh ta dọa sợ.
“Đồ thần kinh! Mang nhanh đi! Cho dù tôi có là tội phạm, nhưng tôi cũng có nhân quyền đấy!” Đường Tuyết Mai quát lên.
“Nhân quyền? Đường Tuyết Mai, cô mà còn nhân quyền? Cô con mẹ nó đâu phải người!” Tần Hãn tiếp lời cô ta, “Tôi hỏi lại cô một lần nữa, rốt cuộc là cô có yêu tôi không? Tại sao lúc trước lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Đường Tuyết Mai nhìn Tần Hãn, rồi đột nhiên bật cười: “Tần Hãn, sao cậu ngu ngốc thế nhỉ? Ngay cả đứa ngu dốt nó cũng còn thông minh hơn cậu chút đấy.”
Tần Hãn vừa nghe câu này xong là cả người lập tức phát run, phẫn nộ nói: “Cô nói đi! Cô nói cho rõ ràng đi! Để tôi được chết một cách minh bạch!”
Đường Tuyết Mai lạnh lùng cười khẩy: “Chuyện này mà còn cần nói à? Cậu cũng không soi mình lại thử xem, dáng vẻ như ma quỷ đó của cậu làm sao tôi có thể thích được? Năm đó cậu bị phỏng nặng như vậy, khuôn mặt còn đáng sợ hơn cả quỷ, nửa đêm tôi toàn tỉnh giấc mấy lần vì hoảng sợ, cậu nghĩ tôi yêu cậu nổi không?”
“Cô!” Tần Hãn đau đớn đến méo mặt.
“Nếu không phải anh trai cậu cầu xin tôi, nhờ tôi an ủi cậu, kẻo cậu phát điên lên lại trách tội anh ấy vì đã kêu cậu đi thu tiền nhà, rồi sợ cậu phá hỏng kế hoạch của anh ấy, nên tôi mới đến chăm sóc cho cậu đấy chứ!”