Triệu Vân Sâm bị chọc tức: “Kỷ Hi Nguyệt, miệng cô không thể nhả ra ngà voi à? Tôi cười cũng không được ư? Tối nay tôi với Úy tiểu thư đến đây thăm cô, là vì xem cô như một người bạn, lịch sự chút đi!”
“Ơ, thế à? Thế thì phải đội ơn cậu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt liếc xéo Triệu Vân Sâm, thực ra cô thấy hai người này đến để xem trò cười thì có.
Triệu Vân Sâm lại cười đê tiện: “Kỷ Hi Nguyệt, cô biết chuyện đã tóm được Đường Tuyết Mai chưa? Tôi đích thân đến đây để thông báo tin tức tốt cho cô đấy.”
“Đợi cậu đến thông báo chắc cả thế giới này biết cả rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lườm cậu ta.
Triệu Vân Sâm có chút bẽ mặt nhìn Triệu Húc Hàn, rồi khẽ chép miệng, tưởng đâu chú ba sẽ không nói cho cô biết, ai ngờ cô đã biết từ lâu.
Nhưng nói tới mới nhận ra, cậu ta cũng không biết mình đang có tâm thế gì, tự nhiên chỉ muốn đến thông báo cho Kỷ Hi Nguyệt biết, để cô được vui vẻ.
“Kỷ Hi Nguyệt, Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ của tôi sẽ được đổi tên mới, chuẩn bị cắt băng khánh thành khai trương lần nữa, cô có muốn gửi chút quà mừng không?” Triệu Vân Sâm thực sự không biết nói gì, nhưng cậu ta lại muốn trò chuyện với Kỷ Hi Nguyệt.
Triệu Vân Sâm cũng rất khó hiểu, ba năm nay Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn quấn lấy cậu ta, nhưng cậu ta không thèm để ý đến cô chứ đừng nói là ngồi nghe cô lải nhải. Bây giờ thì hay rồi, tự nhiên lại thích được cô nhe nanh múa vuốt, phải chăng cậu ta đang tự vả mình?
“Triệu Vân Sâm, cậu bị bệnh à? Tôi là công ty đối thủ của cậu, nghĩ sao cậu khai trương tôi lại đi tặng quà mừng cho cậu? Tặng cái đồng hồ nhé? Ok, để tôi mua một cái tặng cho cậu!” Kỷ Hi Nguyệt châm biếm cậu ta.
(Đồng hồ là biểu tượng của thời gian, vậy nên nó là vật phong thủy mang năng lượng vô cùng hưng thịnh. Khi để trong nhà sẽ làm tăng vận khí cho chủ nhà. Thế nhưng, đồng hồ trong kinh doanh lại mang ý nghĩa không hề tốt, người ta kiêng kỵ tặng đồng hồ dịp khai trương, vì nó tượng trưng cho việc thời gian đang trôi qua rất nhanh và sắp kết thúc. – Nguồn: Google.)
“Cô cô cô! Kỷ Hi Nguyệt, cô đúng là đồ sân si. Cái gì mà công ty đối thủ chứ, khó nghe chết được! Chúng ta là công ty cùng ngành, cho dù phải cạnh tranh, nhưng ngoài mặt chẳng lẽ không thể lịch sự với nhau ư?” Triệu Vân Sâm bực bội đáp.
“Haha, đó gọi là giả tạo đấy biết không? Kỷ Hi Nguyệt tôi cái gì cũng biết, nhưng kêu tôi giả tạo thì thôi bỏ đi. Triệu Vân Sâm, tốt nhất ấy, là cậu nên chí thú làm ăn đi, đừng để đến lúc thua tuột quần rồi lại xấu mặt.” Kỷ Hi Nguyệt muốn chọc cậu ta tức chết.
Ba năm nay cô đã chịu nhục, thế nào cũng phải trả lại từng ngày mới được.
“Kỷ Hi Nguyệt, thật sự là không có cách nào làm bạn với cái loại người như cô được!” Triệu Vân Sâm tức hồng hộc.
“Vậy thì càng tốt, tôi cũng chưa bao giờ muốn làm thân với cái loại đàn ông thối tha như cậu. Không tiễn nhé, tôi còn phải ngủ sớm để dậy sớm nữa!” Kỷ Hi Nguyệt nằm xuống, trùm chăn đuổi khách.
“Cô!” Triệu Vân Sâm lập tức bỏ đi, ngay cả chú ba cậu ta cũng không chào một tiếng. Úy Mẫn Nhi khẽ cười: “Kỷ tiểu thư đúng là miệng mồm thật đấy. Vậy cô cố gắng nghĩ ngơi nhé, sau này chúng ta còn gặp lại.”
“Úy tiểu thư đi thong thả.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, đúng là bạch liên hoa tâm cơ biểu.
Triệu Húc Hàn đi tới bên giường cô rồi ngồi xuống, nhìn vẻ mặt có chút tức giận của cô, anh khẽ nói: “Hà tất gì phải cãi nhau với Vân Sâm như vậy? Hay là còn nhớ chuyện trước đây?”
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt đáp lại: “Anh Hàn, em bị cậu ta đùa giỡn ba năm, mối thù này em tất phải báo. Cứ nhìn thấy cậu ta là em lại ôm một bụng tức.”
“Báo thù thì không việc gì, nhưng anh không thích em gần gũi với nó như vậy.” Vừa nãy nhìn Triệu Vân Sâm và Kỷ Hi Nguyệt nói chuyện với nhau, trong lòng Triệu Húc Hàn thực sự rất khó chịu.
Sao anh cứ có cảm giác là hai vợ chồng son đang cãi nhau ấy nhỉ?
Giữa anh và Kỷ Hi Nguyệt chưa hề xảy ra tình huống như thế này.
“Ai thèm gần gũi với cậu ta? Đây không phải do anh thả cậu ta về à? Nếu cậu ta bị nhốt bên Thụy Sĩ cả đời, em còn vui mừng chẳng kịp. Cứ thấy cậu ta là em lại muốn nôn, cũng hận bản thân tại sao năm xưa lại mù mắt như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.
Triệu Húc Hàn im lặng, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngủ đi, ngày mai còn hai chuyện cần phải làm. Một là em chắc chắn phải đi gặp Đường Tuyết Mai, hai là đến lễ truy điệu của Tiểu Lục.”