Lúc Kỷ Hi Nguyệt vào cửa, Triệu Húc Hàn cũng không hề ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt của anh lúc này rất nghiêm trọng, hình như đang có chuyện quan trọng gì đó cần xử lý.
Kỷ Hi Nguyệt không quấy rầy anh, tắm rửa sạch sẽ xong cô lên giường đi ngủ, nhưng đã qua nửa tiếng mà sắc mặt của Triệu Húc Hàn vẫn rất khó coi.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn giữ yên lặng, cô lấy di động của mình ra xem tin tức, thấy tin tức sáng nay đã trở thành hot search, bình luận ào ào như thác đổ, chi chít dày đặc đến cô cũng phát đau đầu.
Thông tin của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo đã được công bố, danh sách truy nã cũng đã được đăng tải, cô tin là cho dù bọn họ có thể lẩn trốn, nhưng cũng không trốn được bao lâu.
Đột nhiên, Triệu Húc Hàn gấp máy tính lại, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, làm cô giật hết cả mình: “Anh Hàn, có chuyện gì vậy?”
“Đường Tuyết Mai bị bắt rồi, nhưng không thấy tin tức của Tần Hạo.” Triệu Húc Hàn nói.
“Sao cơ!”Kỷ Hi Nguyệt vốn đang dựa vào đầu giường, lập tức ngồi thẳng người dậy. Tuy nhiên, cô cũng rất vui mừng vì đã tóm được Đường Tuyết Mai nhanh như vậy.
“Đường Tuyết Mai đã bị áp giải về, nhưng vẫn không thấy tung tích của Tần Hạo đâu. Chắc phải cạy miệng của Đường Tuyết Mai mới có thể làm rõ hành tung của anh ta.” Triệu Húc Hàn đáp, “Hệ thống của Triệu Thị không có khả năng điều tra được nhanh như vậy, có lẽ tên này đã sớm lên kế hoạch thoát thân từ lâu.”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: “Có thể. Tần Hãn nói bọn họ có ba nơi để ẩn nấp, chắc chắn đã sớm trù tính cả rồi, nhưng bây giờ đã bị truy nã, em tin là anh ta chỉ cần lộ mặt là sẽ bị tóm ngay.”
“Vấn đề là tạm thời anh ta không lộ mặt thì sao?” Triệu Húc Hàn nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt cả kinh: “Ý của anh tức là anh ta có thể đã sớm chuẩn bị đồ ăn thức uống, chỉ cần nghe phong phanh là lập tức chạy trốn?”
“Đúng, hiện tại có vẻ là như vậy. Sau khi anh ta vào khu vực khuất camera thì không thấy tung tích đâu nữa. IT đã lật tung hệ thống giám sát ở đó, cũng đã theo dõi cả một ngày trời, nhưng vẫn không thấy anh ta xuất hiện.”
“Không đúng, chẳng lẽ anh ta không ở chung với Đường Tuyết Mai?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.
Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Có vẻ như sau khi trốn thoát, Đường Tuyết Mai không hề gặp lại Tần Hạo, chắc biết mình đã bị truy nã, nên cô ta không muốn làm liên lụy đến anh ta, nhưng chắc chắn có gọi điện thoại để thông báo. Trong điện thoại của bọn chúng không thấy có nhật ký cuộc gọi, có lẽ hai người này đều này có sim điện thoại dự phòng, và đều là những tội phạm lão luyện.”
“Vậy tại sao Đường Tuyết Mai lại bị tóm?” Kỷ Hi Nguyệt thắc mắc, “Tóm được cô ta ở đâu?”
“Cô ta xuất hiện ở một cửa hàng tiện lợi bên đường. Em nghĩ thử xem tại sao cô ta lại ra ngoài? Không nghĩ ra được thì chắc em không phải là phụ nữ rồi. Chúng ta cũng không thể tóm gọn cô ta nhanh như vậy nữa.” Triệu Húc Hàn nhướng nhướng mày.
“Sao?” Kỷ Hi Nguyệt hiếu kỳ, lông mày khẽ nhướng lên: “Lẽ nào là bà dì của cô ta đến, nên ra ngoài mua băng vệ sinh?”
Khoé miệng của Triệu Húc Hàn khẽ cong lên: “Xem ra em cũng không ngốc nghếch.”
“Em vốn dĩ đâu có ngốc. Nhưng cũng hài thật đấy, tự nhiên vì chuyện này mà bị tóm, chắc là Đường Tuyết Mai cay cú lắm.” Kỷ Hi Nguyệt khá buồn cười.
Nhưng nghĩ đến chuyện trong lúc lẩn trốn mà không có băng vệ sinh, nếu chu kỳ của người phụ nữ là sáu ngày, vậy chẳng lẽ lúc nào cũng phải ngồi trên bồn cầu để qua ngày? Tất nhiên là Đường Tuyết Mai sẽ không kiên trì được.
Cũng có khả năng là do cô ta không ngờ mình đã trốn ở một nơi bí mật, vậy mà chỉ ra cửa hàng tiện lợi đã bị tóm gọn.
“Có muốn coi toàn cảnh bắt giữ không?” Triệu Húc Hàn cầm máy tính tới.
Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, người đàn ông này đúng là, hỏi cho có lệ thôi chứ chẳng phải đã đưa tới trước mặt cho cô xem rồi sao?