Tần Hãn cũng bật cười: “Phải, ai mà chẳng chết, có người chết cùng thực ra cũng rất tốt.”
Mọi người nghe anh ta nói xong thì có chút sởn gai óc, loại tội phạm giết người này nội tâm đều rất méo mó, không thể đo lường với suy nghĩ của người bình thường được.
“Vụ nổ khí gas ở Râu Loan là thế nào? Tại sao Tần Hạo muốn giết bọn họ, họ chẳng qua chỉ là khách thuê nhà thôi mà?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục hỏi, cô phải dẫn dắt thì Tần Hãn mới nói rõ ràng được.
Sắc mặt của Tần Hãn rất khó coi: “Tôi cũng không biết, tôi vẫn nghĩ rằng là xui xẻo của tôi, vừa hay đến đó thì gặp sự cố.”
Cứ nghĩ đến chuyện tại sao lúc đó Tần Hạo lại muốn giết người em trai này, anh ta lại không hiểu được.
“Anh biết Triều Giang, em trai của Triều Hà chứ?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Khóe miệng Ngô Phương Châu khẽ run rẩy, những chuyện mà Kỷ Hi Nguyệt biết còn nhiều hơn cả anh ấy, rốt cuộc là cô đã điều tra những chuyện này từ khi nào?
“Triều Giang? Tôi biết!” Tần Hãn nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ kinh ngạc, “Có liên quan gì đến anh ta sao?”
“Vụ án này vốn dĩ đã được phán định là sự cố, nhưng Triều Giang lại biết là không phải, cho nên anh ta vẫn luôn vòi tiền anh trai anh, hơn nữa còn rất nhiều lần. Lần gần đây nhất anh trai của anh không đưa cho anh ta, vì thế Triều Giang đã tung tin là vụ án đó thực chất không phải là sự cố, anh hai và chị dâu của anh ta là bị mưu sát.”
Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Vì lẽ đó mà anh trai của anh đã bị Triều Giang nắm thóp. Nhưng tôi lại có một thắc mắc, tại sao anh ta không xúi giục anh đi giết Triều Giang, hoặc là đích thân ra tay xử lý loại khốn nạn đó đi?”
Tần Hãn lắc đầu, sau đó nói với vẻ không tin nổi: “Anh trai của tôi thật sự muốn giết người em trai này sao?”
“Cái đó thì không chắc, dù sao anh không chết nhưng cũng đã bị thương rất nghiêm trọng, thành ra mọi người sẽ không cho rằng đó là một vụ mưu sát, nhưng rốt cuộc là thế nào thì còn phải hỏi anh trai của anh. Còn riêng cá nhân tôi thì có thể khẳng định với anh rằng, đây là một vụ mưu sát, và anh là một trong những người bị hại.”
Tần Hãn siết chặt nắm đấm, không dám tin vào sự thật. Tại sao anh trai lại đối xử với mình như vậy? Chẳng lẽ không nể chút tình thân nào ư?
Tính ra mối quan hệ của anh ta và Tần Hạo vẫn rất tốt, không hiểu sao Tần Hạo lại đối xử với anh ta như vậy.
Hơn nữa còn vạn phần tàn nhẫn, thà giết chết luôn thì tốt, đằng này lại không chết, làm hai năm nay anh ta phải liên tục trải qua các cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, chịu đựng sự chế giễu của mọi người, thật sự rất đau khổ.
Nếu không có xự xuất hiện của Đường Tuyết Mai, anh ta đã cảm thấy cuộc sống này không còn gì luyến tiếc.
Chính bởi sự xuất hiện của Đường Tuyết Mai nên anh ta mới cảm kích anh trai, nên chỉ cần là những việc anh trai nói, anh ta đều sẽ thực hiện.
Nhưng bây giờ nghe Kỷ Hi Nguyệt nói xong, anh ta chợt nhận ra, lúc bắt đầu quen biết Đường Tuyết Mai, khuôn mặt của anh ta vẫn chưa thẩm mỹ, có thể nói là rất dọa người, cho nên làm sao Đường Tuyết Mai thích anh ta được?
Nhưng lúc đó cô ta vẫn tỏ ra dịu dàng, trong ánh mắt cũng không có chút gì ghét bỏ, khiến anh ta rất cảm động, hơn nữa Đường Tuyết Mai còn thường xuyên đến thăm anh ta.
Và rồi anh ta từ từ có tình cảm với Đường Tuyết Mai. Sau khi khuôn mặt lành lặn, anh ta đã mạnh dạn mời cô ta đi chơi, ăn cơm, dạo phố,vv, và cô ta đều đồng ý.
Lần đầu tiên chạm vào môi cô ta, anh ta gần như bật khóc, bởi vì Đường Tuyết Mai không hề đẩy anh ta ra.
Sau đó hai người đi mướn phòng, rồi cùng nhau ân ái trên chiếc giường đơn. Với anh ta, những ngày tháng đó có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời, ngay cả sự đau đớn vì bị bỏng anh ta cũng cảm thấy xứng đáng.
Vì vết bỏng này anh trai mới mang Đường Tuyết Mai đến thăm anh ta, rồi bọn họ mới có cơ hội yêu nhau.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hóa ra tất cả những chuyện này đều là Đường Tuyết Mai đang diễn kịch. Người phụ nữ này đáng sợ đến thế ư? Tại sao đối diện với dáng vẻ xấu xí của anh ta, cô ta vẫn cười được dịu dàng như vậy?
Mỗi lần Tần Hãn nhớ đến khoảng thời gian đó, anh ta đều cho rằng mình không nhìn lầm, Đường Tuyết Mai rõ ràng là đã yêu anh ta.
Nhưng nếu Đường Tuyết Mai thật sự yêu anh ta, tại sao còn chung đụng với anh trai?
Đây mà gọi là yêu sao?