Đội trưởng Biên, Ngô Phương Châu và Tiểu Hồ Tử, bao gồm cả thím Lý và những nhân viên cảnh sát khác đang đứng bên kia đều cảm thấy cách kích động của Kỷ Hi Nguyệt rất hả giận, hình như còn có chút hiệu quả.
“Mày, loại đàn bà thối tha, ông đây giết chết mày, thứ đĩ điếm!” Tần Hãn quả nhiên đã nổi điên, khuôn mặt căm phẫn đến mức chỉ muốn giết chết Kỷ Hi Nguyệt.
“Tần Hãn, anh rất thích Đường Tuyết Mai đúng không? Thế thì tại sao anh lại chém cô ta? Có phải vì cô chỉ quan tâm mỗi anh trai anh nên anh ghen không?” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, gác chân này lên chân kia, nhìn thẳng vào gương mặt tức giận của Tần Hãn và nhếch môi cười, làm anh ta có chút run rẩy.
Tần Hãn không đáp lại, chỉ nhìn chòng chọc Kỷ Hi Nguyệt.
“Haha, thực ra những chuyện tôi biết còn nhiều hơn trong tưởng tượng của anh đấy, có muốn nghe thử không?” Kỷ Hi Nguyệt nở một nụ cười châm biếm.
“Nực cười, mày thì biết cái quái gì, chỉ giỏi đoán mò, định lừa tao để hãm hại anh tao à? Nằm mơ đi.” Tần Hãn đã bình tĩnh trở lại, lần nữa ngồi xuống.
Những người khác cũng đứng sang một bên, nhưng ánh mắt của Ngô Phương Châu vẫn không dứt hận thù.
“Thế à? Vậy chắc anh nhớ vụ nổ khí gas vào hai năm trước ở nhà cũ của anh chứ? Anh cũng là nạn nhân đấy.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Tần Hãn lập tức biến sắc.
“Nhớ đúng không? Lúc đó anh trai của anh còn kêu anh đi thu tiền nhà, chắc là anh còn nhớ chứ? Kết quả bình gas trong nhà phát nổ, thiêu chết một đôi vợ chồng, cả anh cũng bị thương rất nghiêm trọng. Hai năm nay anh vẫn đang điều trị chỉnh hỉnh, chắc là khó chịu lắm nhỉ?”
Sắc mặt của Tần Hãn càng lúc càng khó coi, đôi mắt nheo lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh trai của anh biết đào đâu ra lắm tiền như vậy, cho nên anh ta đã bắt đầu vay nặng lãi, nhưng vay nặng lãi rất đáng sợ, anh ta không thể không trả, vì thế anh ta đã biển thủ tiền của công ty, và để qua mắt mọi người, Đường Tuyết Mai đã trở thành cánh tay đắc lực giúp anh ta làm giả sổ sách.”
Tần Hãn vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt.
“Tôi không biết tại sao anh lại yêu Đường Tuyết Mai như vậy, nhưng anh trai của anh cùng lắm chỉ xem cô ta là quan hệ lợi dụng, vì thế mới giới thiệu Đường Tuyết Mai cho anh. Còn về phần Đường Tuyết Mai, vì cô ta quá thích anh trai của anh, cho nên đã bằng lòng trở thành quân cờ của anh ta và qua lại với anh, nhưng thực chất, cô ta không hề có tình cảm gì với anh.”
Tần Hãn tức đến méo mặt: “Mày nói bậy! Cô ta yêu tao!”
“Haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, cười đến suýt trào nước mắt: “Tần Hãn ơi là Tần Hãn, không ngờ anh lại si tình như vậy. Loại phụ nữ đốn mạt như Đường Tuyết Mai, vì để giúp Tần Hạo, cô ta không ngại lên giường với một mình anh đâu. Đối với cô ta, chỉ cần có thể giúp được Tần Hạo, chuyện gì cô ta cũng làm ra được.”
“Không phải, cô ta không hề yêu anh tao, là do anh tao nắm được thóp giết người của cô ta, cho nên cô ta mới phải nghe lời anh tao như vậy!” Trong lúc nỏng nảy, Tần Hãn đã buột miệng nói ra.
Nhưng vừa dứt câu, anh ta liền biến sắc, nhận ra mình đã bị Kỷ Hi Nguyệt gài bẫy.
“Đường Tuyết Mai quả nhiên từng giết người. Cô ta giết ai?” Đội trưởng Biên lập tức hỏi.
“Đâu có, vừa rồi tôi nói nhảm đấy.” Tần Hãn lật lộng.
“Tôi biết.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Tần Hãn cả kinh: “Mày thì biết cái quái gì, chỉ biết nói năng lung tung. Chuyện không như mày nghĩ đâu! Đường Tuyết Mai không hề giết người, người đều do một tay tao giết!”
“Phải không? Vụ nổ khí gas làm chết hai vợ chồng kia nào phải do anh giết? Anh biết là ai làm không? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt muốn gây nhiễu anh ta, như thế mới khiến anh ta nóng nảy mà để lộ sơ hở.
Tần Hãn kinh hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Mày nói bậy! Đó chỉ là một tai nạn, bọn họ chết là do bình gas phát nổ, chỉ là một tai nạn thôi!”
Tần Hãn nhấn mạnh lần nữa, nhưng sắc mặt lại u ám tựa ma quỷ.