Tần Hãn không ngờ nơi này còn có người khác, anh ta vừa tức giận vừa kinh ngạc, lập tức chạy ra cầu thang đuổi theo.
Khuôn mặt của Đường Tuyết Mai cũng đầy vẻ hoảng loạn khi biết có người đến, cô ta quay sang nhìn Liễu Đông.
Liễu Đông cũng cả kinh, lập tức đứng lên, bước tới nhặt chiếc di động đang nằm trên đất. Đường Tuyết Mai vừa nhìn thấy liền dùng chân đá văng.
“Dì Tuyết, dì! Dì tự thú đi!” Liễu Đông giữ chân của Đường Tuyết Mai lại.
“Tiểu Đông, dì Tuyết đã cùng đường rồi. Người vừa rồi là ai?” Trong đôi mắt khiếp sợ của Đường Tuyết Mai đầy sự toan tính.
“Con, con không biết. Dì Tuyết, dì đừng ngốc nghếch nữa, tự thú đôi khi còn được khoan hồng, còn dì cứ như vậy thì nhất định sẽ gánh lấy hậu quả đấy. Dì theo con về tự thú đi!” Liễu Đông kéo cô ta.
“Tiểu Đông, con buông tay ra!” Đường Tuyết Mai muốn bỏ chạy, nhưng Liễu Đông lại sống chết giữ lấy cô ta.
Đường Tuyết Mai bèn rút con dao găm từ trong túi của cô ta ra: “Tiểu Đông, nếu con còn không buông tay, đừng trách dì Tuyết tuyệt tình.”
Liễu Đông thấy con dao găm thì giật mình, lập tức lùi về sau một bước, cậu phát hiện trong mắt Đường Tuyết Mai lúc này đã bị sự lạnh lùng và sát khí che lấp.
Đường Tuyết Mai thấy cậu lùi bước liền nhìn đông ngó tây, sau đó nhìn xuống lầu, sốt sắng hỏi: “Tần Hãn, là ai vậy?”
“Không tìm được, không biết là tên khốn kiếp nào nữa. Cô giải quyết tên nhóc đó nhanh đi, rồi chúng ta rời khỏi đây, muộn quá rồi.” Tần Hãn đang ở tầng hai.
Sắc trời quá tối, ngoại trừ tầng bốn có đèn khẩn cấp ra thì những tầng khác đều không có ánh sáng, cho nên, trong hoàn cảnh tối đen như mực, Tần Hãn cũng không dám đi lung tung, bởi vì anh ta không nghe thấy tiếng bước chân nào nữa.
Sau khi bị ném đá vào đầu, anh ta nghe thấy tiếng bước chân của người đó chạy xuống tầng dưới, tức là người đó đã xuống tầng ba, và hiện tại có lẽ đang ở tầng hai.
Anh ta đứng trên cầu thang tầng hai, trong bóng tối đưa mắt rà soát toàn bộ tầng hai, lỗ tai cũng dựng cả lên.
Đường Tuyết Mai nghe chưa tìm được người, trong lòng lại càng sốt ruột hơn, xoay đầu nhìn Liễu Đông.
“Dì Tuyết, cháu sẽ không nói gì đâu, dì tha cho cháu đi. Dì, dì chạy nhanh đi.” Liễu Đông khẩn cầu.
Nhưng lúc này Đường Tuyết Mai đã bấn loạn, cô ta áp sát Liễu Đông: “Tiểu Đông, dì xin lỗi con, dì không thể đem ba mạng người giao vào tay con được. Con tự nhảy xuống đi, dì không muốn giết con.”
Liễu Đông thất kinh, quay đầu nhìn xuống dưới. Đây là tầng bốn đấy. Mặc dù ở dưới là ruộng bùn, nhưng vì đây là công trường nên trên mặt đất phần lớn vẫn còn xi-măng và sỏi đá, cậu mà nhảy xuống thì chết là cái chắc.
“Người phụ nữ đáng chết! Còn không mau lên!” Tần Hãn ở dưới quát tháo, “Muốn bị tóm đúng không!”
Đường Tuyết Mai đột nhiên nhìn Liễu Đông với ánh mắt hung ác: “Tiểu Đông, xin lỗi con.” Nói xong cô ta cầm dao đâm tới.
Bởi vì trong khoảnh khắc Đường Tuyết Mai ngẩng đầu lên, đúng lúc có ánh đèn ô tô lọt vào mắt cô ta, khiến cô ta hoảng hồn, lập tức rút dao ra tay.
Liễu Đông không còn nơi nào để tránh né, đành hét lên thảm thiết và lăn ra rìa tầng.
Nhưng trong lòng cậu đã có tính toán, cho nên hai tay ra sức bám chặt vào mép sàn, cả người treo lơ lửng ở bên ngoài tầng bốn.
Sau khi vung dao, Đường Tuyết Mai không dám tận mắt chứng kiến cảnh Liễu Đông ngã xuống dưới. Cô ta quay đầu bỏ chạy xuống lầu mà không hề hay biết, thực chất Liễu Đông vẫn chưa rớt xuống.
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Liễu Đông thét lên, cậu đau đớn đến chảy nước mắt, cố dồn hết sức vào đôi tay để bò lên nhưng khổ nổi thân thể lại quá nặng, chỉ với sức lực trên cánh tay thì không cách nào làm được.
Đường Tuyết Mai thấy ánh đèn xe hơi thì biết ngay là Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân đã đuổi kịp đến nơi.
“Không xong rồi! Có người ngã xuống!” Long Bân ngồi trong xe nhìn qua thì thấy bên kia có người rớt xuống, vì đèn khẩn cấp của tầng bốn vẫn còn rất sáng.
Kỷ Hi Nguyệt tái mặt, lo lắng nói: “Nhanh nhanh nhanh, Liễu Đông tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”