Đường Tuyết Mai cả người phát run, bởi vì Liễu Đông nói ra lời này, chứng tỏ giấy đã không gói được lửa, lẽ nào cô ta phải ngồi tù thật sao?
Liễu Đông kinh hãi nhìn Tần Hãn, thấy ánh mắt anh ta đã trở nên hung tàn, cậu vội vàng nói: “Tần Hãn, anh đừng làm bậy. Nếu nửa tiếng sau tôi không đi tìm Vương Nguyệt, cô ấy sẽ biết tôi xảy ra chuyện.”
Tần Hãn nhìn Đường Tuyết Mai, Đường Tuyết Mai vẫn đang tái mặt, đột nhiên di động đổ chuông, Đường Tuyết Mai tay chân luống cuống lấy di động ra.
“Tuyết Mai, thế nào rồi?” Bên kia là giọng nói của Tần Hạo, “Nó có khai ra gì không?”
“Tiểu Đông nói, cảnh sát đã nắm được một số việc của chúng ta.” Đường Tuyết Mai đáp, “Bây giờ nên làm thế nào đây? Sợ là những chuyện từ trước đến nay của chúng ta sẽ nhanh chóng bị điều tra ra.”
Tần Hạo trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Cũng có thể là cậu ta đang nói dối. Nếu cảnh sát biết rồi, tại sao chưa tìm đến cửa? Đừng để cậu ta đánh lừa.”
Đường Tuyết Mai sửng sốt, hình như cũng có lý. Nếu cảnh sát biết cả rồi, tại sao vẫn chưa tìm cô ta, cũng chưa tìm Tần Hạo?
Vì vậy, có lẽ chỉ có Vương Nguyệt và Liễu Đông là đang điều tra chuyện của bọn họ.
Liễu Đông dầu gì cũng là cháu của cô ta, cậu chắc chắn sẽ không để Vương Nguyệt báo cho cảnh sát trong tình huống chưa có đủ bằng chứng, cho nên bọn họ chưa hẳn đã gặp nguy hiểm như lời Liễu Đông vừa nói.
Hơn nữa, Liễu Đông là vì lo lắng cho cô ta nên mới khuyên cô ta sớm đi đầu thú, chứ nếu cảnh sát đã có chứng cứ rõ ràng, cậu làm gì có cơ hội khuyên nhủ cô ta như vậy?
“Tuyết Mai, cậu ta đã biết khá nhiều chuyện, điều này rất có sức uy hiếp với chúng ta, em biết nên làm thế nào rồi chứ? Tần Hãn đang ở đó, chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Tranh thủ về sớm để bàn bạc bước tiếp theo nên làm gì. Có lẽ chúng ta phải rời khỏi đây thôi.” Giọng nói của Tần Hạo vang lên.
Đường Tuyết Mai sốt sắng: “Chuyện này, chuyện này không thể!”
“Thế em muốn cả ba chúng ta cùng ngồi tù luôn à? Không, nếu có liên quan đến mạng người thì chúng ta đều phải tử hình, lẽ nào em muốn chết?” Tần Hạo lạnh lùng nói.
“Không, không phải thế.” Đường Tuyết Mai vô cùng bấn loạn.
“Vậy tự em quyết định nên làm thế nào mới tốt cho em, tốt cho mọi người đi.” Tần Hạo nói xong thì cúp điện thoại.
Liễu Đông nhìn Đường Tuyết Mai, rồi lại nhìn sang Tần Hãn: “Các người nên đi tự thú đi. Vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn chắc chắn sẽ làm lớn chuyện, còn cả vụ án tham ô nữa, tận mười hai triệu lận đấy, không phải là con số nhỏ đâu. Dì Tuyết, dì đừng u mê nữa, để ông nội biết được sẽ rất đau lòng.”
“Nhóc con, cậu đừng khuyên nhủ nữa. Chuyện của dì Tuyết cậu không đơn giản vậy đâu, nếu không cậu nghĩ hai anh em chúng tôi sao lại hợp tác với cô ta lâu như vậy?” Tần Hãn cười khẩy.
Liễu Đông chấn kinh, nhìn Tần Hãn: “Dì Tuyết tôi là bị hai anh em các người dụ dỗ, dì ấy không phải là người như vậy.”
“Haha, Đường Tuyết Mai, không ngờ cháu trai của cô lại nghĩ tốt về cô thật đấy. Tính ra diễn xuất của cô cũng quá giỏi đi chứ, một tội phạm giết người lại lừa được nhiều người như vậy, cô đúng là không đơn giản.” Tần Hãn cười khẩy, nói.
“Sao cơ!” Liễu Đông lập tức tái mặt, nhìn dì Tuyết của mình với ánh mắt kinh hoàng. Làm sao mà cậu ngờ được dì ấy lại là hung thủ giết người!
“Tần Hãn, cậu đừng nói bậy bạ! Đó chỉ là một tai nạn! Tôi không có cố ý.” Đường Tuyết Mai tức giận nói, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đã méo mó, nhìn Liễu Đông mà không biết nên làm thế nào.
“Đường Tuyết Mai, cô đừng tự dát vàng lên mặt nữa. Loại phụ nữ nham hiểm như cô làm gì có chuyện chỉ là tai nạn, thực tế là cô đã ủ mưu từ lâu, đừng giả vờ vịt. Tối nay cô đưa cháu trai của mình đến đây, thực chất cũng là chuyện nằm trong suy tính của cô, đừng ra vẻ vô tội nữa.” Tần Hãn nhìn Đường Tuyết Mai, tỏ vẻ khinh thường.
Liễu Đông sợ hãi đến thất thần, nhìn chằm chằm vào Đường Tuyết Mai đang dần mất kiểm soát: “Dì Tuyết, dì, dì giết ai?”
“Tiểu Đông, con đừng nghe cậu ta nói bậy! Sao dì Tuyết có thể giết người được chứ.” Đường Tuyết Mai hung dữ trừng mắt với Tần Hãn, “Tần Hãn, cậu câm miệng đi!”