Cô ấy vội vàng giải thích với bố: “Bố, vị này là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chủ của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, là người mà lần trước xem tin tức, bố và con có nhắc đến đấy ạ.”
“Oh, thảo nào tôi cảm thấy quen mắt, thì ra là Kỷ tiểu thư. Thật sự thất lễ quá, nhưng vừa rồi cô nói là thật chứ?”
Trong ánh mắt bố Lý hiện lên một tia vui mừng.
“Đương nhiên là thật rồi ạ. Lý Miểu rất có khả năng diễn xuất, tiềm lực đáng kể, chỉ tiếc là còn ít đất diễn.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, “Nếu cô ấy ký hợp đồng với Húc Nguyệt bọn cháu, cháu sẽ đo ni đóng giày cho cô ấy một bộ phim truyền hình, để cô ấy đóng một lần là có thể nổi tiếng.”
Bố Lý ngây ngất nói: “Thật sao? Con bé giỏi thế cơ à?”
“Bố Lý, con gái của chú rất có năng lực, nhưng lại bị gia đình chú làm vướng mắc. Cô ấy vẫn luôn canh cánh chuyện của mẹ, nên không có tâm tư để tập trung vào diễn xuất. Cháu cảm thấy rất đáng tiếc. Vì thế hôm nay cháu có lòng tới đây để xem thử tình hình.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bố Lý Miểu, nói.
“Con bé đóng một bộ phim có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên từ trong phòng chạy ra, háo hức hỏi thẳng giá cả với Kỷ Hi Nguyệt.
“Hiện tại phí ký hợp đồng với công ty chúng tôi là một trăm vạn trên một năm. Nếu nổi tiếng, sau này sẽ có thêm rất nhiều kịch bản hay chờ cô ấy, ngoài ra còn nhận thêm quảng cáo, mỗi ngày hốt bạc cũng không phải là không có khả năng.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn đã biết bà mẹ kế này là kiểu phụ nữ ham hư vinh.
Vừa nhắc tới một trăm vạn là tròng mắt suýt nữa phát xanh.
Lý Miểu cũng hết đỗi kinh ngạc. Lúc cô ấy ký hợp đồng với Hương Thành, tiền mà cô ấy cầm được chỉ là lương tháng, một tháng cũng chỉ được vài nghìn tệ. Đương nhiên nếu cô ấy có thể nổi tiếng, tất nhiên sẽ được tăng giá, nhưng ngặt nỗi cô ấy chỉ đóng những vai quần chúng lặt vặt, cho nên dù đã ký hợp đồng một năm, lương bổng vẫn cứ ít đến đáng thương.
Trần Manh Manh cũng rất kinh ngạc, không ngờ để đào một người mới chưa có danh tiếng như Lý Miểu, Kỷ Hi Nguyệt không tiếc vừa mở miệng đã ra giá một trăm vạn. Xem ra cô nhất định phải có Lý Miểu.
“Thật sao? Lý Miểu, con còn không mau ký hợp đồng đi! Dì và bố con đợi hưởng phúc đấy!” Mẹ kế đúng là một người không biết xấu hổ.
Trong phòng lại vang lên tiếng ho khan kịch liệt, sắc mặt của Lý Miểu chợt thay đổi, lập tức hô lên một tiếng: “Mẹ!” Nói xong thì chạy nhanh vào trong.
Kỷ Hi Nguyệt cũng vào theo, vừa bước vào liền nhìn thấy một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi, đang nằm trên giường với khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt trũng sâu, trên người đắp một tấm chăn.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lý Miểu vội vàng cầm ly nước bên cạnh, nâng cổ mẹ cô ấy lên và cho bà uống nước.
“Miểu, là, là thật sao?” Mẹ Lý Miểu rất xúc động, đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Dì, đương nhiên là thật rồi ạ. Hôm nay cháu mang thành ý đến đây, nhưng tiếc là Lý Miểu vẫn chưa đồng ý. Cô ấy nói sợ dì ở nhà không có ai săn sóc, chịu cực, cho nên không muốn ký hợp đồng với cháu.”
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Lý Miểu một cái nói rồi.
“Cái gì! Cái gì mà không có ai săn sóc? Chẳng phải bà đây ngày nào cũng chăm sóc chị ta đó sao? Thái Cầm Hoa, chị có lương tâm không thế? Tôi chăm sóc chị hai năm nay, bây giờ con gái chị có thể kiếm được tiền, lý ra chị nên bảo con bé hiếu thảo với tôi chút chứ?” Mẹ kế ngang ngược nói.
Sắc mặt mẹ Lý Miểu vốn dĩ đã kém, giờ lại càng khó coi hơn, bà liền nhìn Lý Miểu, nói: “Miểu, mẹ không sao đâu. Có cơ hội tốt như vậy, con nhất định phải đi đấy.”
“Mẹ, con kiếm được nhiều tiền thì có ích gì. Mẹ không chịu cùng con ra ngoài sống, làm sao con dám yên tâm để đóng phim khi để mẹ lại đây được?” Lý Miểu đáp.
“Lý Miểu, cô nói thế là có ý gì? Nói tôi ngược đãi mẹ cô hay sao? Các người cũng không nghĩ thử xem, hai năm qua chị ta nằm bất động trên giường, ăn uống rơi vãi đều là tôi dọn dẹp, tôi cũng đâu đòi của cô phân tiền nào. Cô nghĩ tôi không tức chắc?”
“Dì tức vậy tại sao lại cưới bố tôi?” Lý Mai cũng phát cáu, “Tôi cũng đâu yêu cầu dì đến chăm sóc cho mẹ tôi chứ!”