“Loảng xoảng!” Đôi đũa trong tay Triệu Húc Hàn rớt xuống, xúc cảm mềm mại vẫn còn đọng lại trên gương mặt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã rụt đầu lại, nhìn anh cười trong trẻo.
“Thôi mà, anh đừng giận nữa, lần sau em sẽ không ngủ quên nữa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt vội bảo đảm.
“Em, em còn muốn lần sau?” Triệu Húc Hàn có chút căng thẳng hỏi lại, nói như vậy nghĩa là Kỷ Hi Nguyệt thực chất không bài xích việc thân mật với anh? Điều này khiến anh như mở cờ trong bụng.
Kỷ Hi Nguyệt bỗng mặt đỏ tía tai: “Không, không phải mà, ý em là anh Hàn đừng vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận nữa.”
Nói xong cô lập tức cúi đầu ăn sáng.
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ bẽn lẽn lảng tránh của cô thì tâm tình bỗng trở nên thoải mái, trong lòng còn có chút ngọt ngào.
Nhưng nghĩ lại, chẳng qua là cô chưa biết mình đã bị chấn thương tâm lý, hơn nữa còn là chứng hay quên. Đây rõ ràng là một loại bệnh và cần được chữa trị.
Suy cho cùng thì khi phát tác, quả thực khiến người khác có chút sợ hãi, nhưng hơn cả là anh đau lòng, cũng không thể bảo đảm sau này cô sẽ không phát tác.
Xem ra anh vẫn phải bàn bạc với Cố Cửu xem thử trị liệu thế nào mới được.
Nghĩ đến Cố Cửu, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, nhưng với tư cách là người anh em vào sinh ra tử của anh ấy, anh cũng nhận ra Cố Cửu đã thích Kỷ Hi Nguyệt. Nếu anh không thể cho Kỷ Hi Nguyệt hạnh phúc, vậy thì người anh em này nhất định sẽ cướp lấy.
Bởi vì là ai cũng không muốn người phụ nữ mà mình yêu thích bị tổn thương và khó chịu.
Nhưng anh sẽ không cho anh ấy cơ hội đó. Chỉ cần anh không cho anh ấy cơ hội, vậy thì anh ấy chỉ có thể chôn chặt phần tình cảm đó vào sâu tận đáy lòng.
Vì anh tin tưởng nhân phẩm của Cố Cửu, nếu anh ấy đã bộc bạch với anh, thì nhất định sẽ không nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Mục đích chẳng qua là để anh đối xử tử tế với Kỷ Hi Nguyệt hơn, và anh đương nhiên sẽ không cho anh ấy bất kỳ cơ hội nào để cướp Kỷ Hi Nguyệt đi.
Anh đã từng nói, Kỷ Hi Nguyệt sẽ là vợ của anh, là chủ mẫu đương gia của Triệu gia.
Trước đây anh chưa bao giờ khẳng định tâm ý của mình như vậy, nhưng lần này anh đã xác định rồi.
Vì mục tiêu này, vì để cô có thể trở thành vợ của anh, anh nhất định phải huấn luyện cô nghiêm khắc hơn.
“Thôi mà thôi mà, anh Hàn, đừng tức giận nữa nhé. Không phải hôm nay anh đưa Úy Mẫn Nhi đi biển à?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn không quên chuyện này.
“Ai nói?” Triệu Húc Hàn liếc cô.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Anh, tối qua anh không phải anh nói vậy sao?”
“Anh nói cô ta muốn đi ngắm biển, chứ anh đâu có rãnh!” Triệu Húc Hàn bực bội đáp.
Kỷ Hi Nguyệt ngớ ra, sau đó bật cười rạng rỡ: “Thật à? Thế để Triệu Vân Sâm đi với cô ta đi. Ủa mà không phải anh Hàn bảo mấy nay đang rãnh sao? Có thể đi với cô ta được mà?”
“Công ty đúng là đang rãnh, nhưng anh cũng là cổ đông của Húc Nguyệt, lẽ nào không nên đi xem thử?” Triệu Húc Hàn vừa ăn vừa nói.
“….” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, khuôn mặt xinh xắn cũng rạng rỡ hẳn lên.
“Phải rồi anh Hàn, anh có biết chuyện tên khốn nạn Triệu Vân Sâm kia mới thu mua công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ để đối đầu với em không?” Kỷ Hi Nguyệt sực nhớ.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Biết, bố và anh cả của anh sử dụng khoản tiền vốn lớn như vậy sao anh không biết cho được, mà em sợ à?”
“Em sợ á? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Miễn anh Hàn không chạnh lòng vì đứa cháu trai của mình thì em sẽ không khách khí với cậu ta đâu!”
“Vậy thì tùy em à.” Triệu Húc Hàn nói xong thì cười một tiếng.
“Ối chà, anh Hàn cười rồi đấy à.Tốt rồi tốt rồi, qua cơn mưa trời lại sáng!” Kỷ Hi Nguyệt hưng phấn nói.
Triệu Húc Hàn ngừng cười liếc cô một cái, còn có chút khinh thường. Tuy anh không đáp lại, nhưng sắc mặt rõ ràng đã nhu hòa hơn rất nhiều.