Editor + Beta: Vi
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
Suốt năm năm, đàn ông ở gia tộc bị trừng phạt thế nào, thống khổ ra sao chỉ có mình bọn họ biết, đó là cơn ác mộng cả đời, bọn họ bị huấn luyện khắc nghiệt nhất chính là cho dù có thấy người đẹp đến quyến rũ cũng không được chớp mắt, càng không được phản ứng.
Thật ra thì huấn luyện làm thái giám cũng đã xong hết rồi, anh ta cũng chưa phải không lên được, nhưng nhờ huấn luyện đó mà có thể khống chế bản thân mình.
Chính là nếu muốn phản ứng thì sẽ phản ứng, còn nếu không muốn, không có người đàn bà nào có thể cưỡng ép bản thân phản ứng.
Đó là cảnh giới tối cao của việc khống chế dục vọng.
Cho dù Triệu Húc Hàn là gia chủ của nhà họ Triệu, nhưng loại huấn luyện này từ khi phát dục đã bắt đầu, cho nên nói trắng ra, tất cả mọi mỹ nữ trên giới đối với Triệu Húc Hàn cũng không có đủ sức hấp dẫn, mỹ nhân kế đối với anh cũng chẳng bao giờ có hiệu quả.
Có thể nói nếu anh không đồng ý, không có bất kì người phụ nữ nào có thể thành công lên giường với anh.
Nhưng, hết lần này tới lần khác Kỷ Hi Nguyệt đã phá vỡ cấm kỵ của Triệu Húc Hàn.
Hơn nữa nghe động tĩnh bên trong, chuyện này làm sao có thể ngăn cản được chứ?
Quả thật Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn tiếp tục trong phòng, cô đã đau đến chảy nước mắt, mà bàn tay của Triệu Húc Hàn không chỉ xoa bóp bắp chân của cô, mà còn ngày càng đi lên.
Kỷ Hi Nguyệt đau ơi là đau, cũng rất sợ hãi, cô sợ kế tiếp người đàn ông này sẽ làm gì đó với cô...
Còn chưa kịp bắt đầu mà cô đã đau đến kêu cha gọi mẹ, nếu lại là chuyện xảy ra đêm đó, cô thấy mình sẽ chết.
"Hàn ca, không cần, em chịu không nổi..." Kỷ Hi Nguyệt khóc lóc cầu xin.
Bây giờ hai tay Triệu Húc Hàn đã lên tới đùi cô rồi, cảm giác trơn nhẵn mềm mại khiến sắc mặt Triệu Húc Hàn lạnh như băng, nhưng thân thể lại nóng rực.
Cuối cùng sau khi Kỷ Hi Nguyệt cầu xin tha thứ, Triệu Húc Hàn mới thả cô ra, ngay sau đó để chân cô xuống rồi đứng dậy.
Hơi thở của anh đầy âm lãnh, Kỷ Hi Nguyệt không hiểu vì sao Đại ma vương lại tức giận, xoa bóp giúp cô cũng tức giận, vậy cũng đừng làm nữa, còn dọa cô sợ thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Mà lúc này Triệu Húc Hàn lại tức giận chính mình, sức kiềm chế của anh đối với phụ nữ anh rất rõ, duy chỉ có cô gái nhỏ này, anh mới mất khống chế như vậy.
Đêm hôm đó, là một lần, anh thật sự đều bị sự mất trí của mình hù dọa.
Cảm giác công phu nhẫn nại của mình hai mươi bảy năm, trong một đêm thất bại hoàn toàn trên người Kỷ Hi Nguyệt.
Chỉ là sau đó anh đã cảnh cáo bản thân không được mất khống chế nữa, có thể đối xử tốt với cô, nhưng điều kiện tiên quyết là không được mất khống chế, không được động vào Kỷ Hi Nguyệt.
Bởi vì anh biết đêm đó anh đã dọa cô sợ, mới có thể khiến cô chống đối anh kịch liệt như vậy.
Nhưng vừa rồi lúc xoa bóp cho cô, anh cảm thấy bản thân càng ngày càng khó nhẫn nhịn, càng áp chế dục vọng trong lòng, thân thể lại càng phản nghịch.
Cho nên anh không tự chủ được tăng thêm sức, qua một thời gian dài, vì muốn thử thách mình.
Mà Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không biết đến sự đấu tranh trong lòng anh, cho nên cô ăn đau mà kêu thảm thiết liên tục.
"Hàn ca, anh... tối nay anh gọi em tới là để giúp em xoa bóp?" Kỷ Hi Nguyệt khóc thút thít hỏi, cô thực ủy khuất mà.
Lúc này anh mới nhớ ra, hôm nay còn có việc quan trọng cần làm.
"Em đi rửa mặt chải đầu đi, rồi chuẩn bị ra ngoài." Triệu Húc Hàn quay người nói với cô.
Kỷ Hi Nguyệt kinh hô: "Đi ra ngoài ư? Nhưng lớp trang điểm bị trôi hết rồi."
"Không sao, em không trang điểm cũng rất đẹp." Triệu Húc Hàn nói xong đi thẳng ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, mẹ nó, Đại ma vương vừa nói gì? Đây là lời ngon tiếng ngọt sao?
Đại ma vương còn khen cô đẹp nữa, trời ạ, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ.