Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn ông ta, rồi lại đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyêt đang nhìn anh cười ngốc nghếch, sau đó khẽ gật đầu.
“Anh Hàn, em đã làm ba lần rồi, nhưng anh đừng yêu cầu cao quá nhé. Đây là lần đầu tiên em xuống bếp, nhưng so với món trứng rán lần trước thì vẫn nhỉnh hơn một chút.” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng giải thích cho bản thân.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn ậm ừ một tiếng.
Bác Vương liếc mắt ra hiệu cho người làm lên món. Tuy nhiên, ngoài ba món mà Kỷ Hi Nguyệt làm đặt trước mặt Triệu Húc Hàn ra thì của những người khác đều là bếp trưởng làm.
“Tôi cũng nếm thử món Tiểu Nguyệt làm xem.” Cố Cửu nói, “Nhìn có vẻ không tệ nhỉ.”
Nhìn cách bài trí cũng không đến nỗi, một đĩa tôm bóc vỏ xào cần tây, xanh xanh đỏ đỏ khá đẹp mắt.
Kỷ Hi Nguyệt cười hì hì hai tiếng, nhìn thấy hai người đàn ông mỗi người gắp một con tôm. Triệu Vân Sâm thấy vậy cũng vươn đũa gắp một con.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy, bực bội liếc mắt khinh thường cậu ta.
Cô hơi căng thẳng nhìn Triệu Húc Hàn, rồi lại nhìn Cố Cửu.
Lúc Triệu Húc Hàn ăn, vẻ mặt không có gì thay đổi, còn Cố Cửu thì hơi cau mày. Nhưng Triệu Vân Sâm vừa ăn vào miệng đã ghét bỏ nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô làm món tôm gì đây! Vừa cứng vừa mặn nữa chứ, ăn vào chết người luôn đấy!”
“Không ai kêu cậu ăn!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội đáp trả, sau đó quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn, “Anh Hàn, thế nào? Thật sự khó ăn vậy sao?”
Triệu Húc Hàn nhìn thẳng vào mặt cô, nói: “Cũng tạm.”
Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc hớn hở: “Thật à? Cố Cửu? Anh thấy thế nào?”
Cố Cửu khẽ gật đầu: “Cũng tạm thật, tốt hơn so với tưởng tượng của tôi. Không đặt hy vọng, nên cũng không nhiều hy vọng.”
Kỷ Hi Nguyệtnhìn anh ấy, khóe miệng khẽ run rẩy, ý gì đây?
“Vốn dĩ tôi chỉ làm bữa cơm tình yêu cho mỗi anh Hàn ăn, là các anh muốn ăn, sao trách tôi được. Anh Hàn, em nói đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh.
Bác Vương bước qua: “Cậu chủ, có cần đổi không?”
Bác Vương đau lòng cho cậu chủ của mình.
“Không cần.” Triệu Húc Hàn thản nhiên ăn, nhìn khẩu vị có vẻ rất ngon, hoàn toàn không biểu hiện chán ghét, cảm giác giống y như những món ăn mà thường ngày bếp trưởng làm ra.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy rất cảm động. Cô cũng gắp một miếng ăn thử, kết quả là chính cô cũng cảm thấy rùng mình. Khó ăn như vậy mà đại ma vương còn nuốt xuống được, xem ra là muốn giữ thể diện cho cô đây mà.
Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn Úy Mẫn Nhi, cô ta đang tao nhã dùng cao lương mỹ vị đặt trước mặt mình.
Cố Cửu thấy Triệu Húc Hàn chịu đựng giỏi như vậy thì cũng rất khâm phục, bèn nói: “Tiểu Nguyệt, thực ra lần đầu tiên nấu như vậy là đã khá lắm rồi.”
“Vậy sao anh không ăn nữa?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh ấy.
Cố Cửu lập tức méo mặt: “Ăn, sao lại không ăn.” Nói xong cũng tiếp tục ăn.
“Chú ba, Cố Cửu, hai người cũng giả dối quá rồi đấy.” Triệu Vân Sâm quả thực nhìn không nổi nữa, “Dở như vậy mà cũng nuốt được sao?”
“Triệu Vân Sâm, cậu không nói không ai bảo cậu câm. Thứ anh Hàn ăn là thành ý của tôi, cậu hiểu không?” Kỷ Hi Nguyệt lườm cậu ta.
“Yo, vậy chứ Cố Cửu ăn cái gì đấy?” Triệu Vân Sâm lập tức châm chọc.
“Tối nay chủ yếu là Tiểu Nguyệt đã đích thân xuống bếp.” Cố Cửu chau mày, liếc Triệu Húc Hàn một cái, sau đó nhàn nhạt nói, “Hơn nữa cũng không đến nổi khó ăn như vậy, không thể lãng phí tâm ý của Tiểu Nguyệt được.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đưa ngón cái với Cố Cửu, coi như là anh em tốt.
“Anh Húc Hàn, anh trai em có vài lời gửi đến anh. Sau bữa tối anh có rãnh không?” Úy Mẫn Nhi đột nhiên nói chuyện với Triệu Húc Hàn.